Vợ Nhỏ! Em Đừng Hòng Chạy

Chương 17: Âm mưu




"Thư ký Diêm , mối quan hệ hợp tác của Chí Phát và Tần Thị đã được bao lâu rồi ? ”

Thư Nhiễm lo lắng hỏi .

" Nếu việc hợp tác đang ở thời điểm quan trọng , Chí Thần làm như vậy chắc chắn sẽ giáng một đòn nặng nề vào tập đoàn . Với số vốn hiện tại của Tần Thị sẽ không thể nào thanh toán nổi các khoản nợ ."

Nghĩ đến đây , cô vừa định cùng Chí Thần thương lượng nhưng lại nghe Thư ký Diêm đáp :

“ Hợp tác chỉ là kế hoạch sơ bộ , còn chưa chính thức họp báo , hợp đồng cũng chưa ký . ”

“ Thật không ? ” Cô ngạc nhiên hỏi .

Thấy thư ký Diêm gật đầu , Thư Nhiễm lúc này mới hoàn toàn yên tâm , thật may , đó là “ báo động giả ” . Cho dù là anh ta chấm dứt hợp tác có phải vì ưu thế của cô , đối với cô cũng không phải chuyện xấu .

Nhìn thấy Diệu Ngọc vội vàng chạy theo Chí Thần , rõ ràng là bà ta muốn tiếp tục níu kéo hi vọng hợp tác .

Một khi 2 bên chính thức hợp tác , công lao sẽ chỉ được tính trên đầu của bà ta . Như vậy sẽ góp phần tạo nên sức mạnh của bà ta , đây không phải là điều cô muốn thấy .

“ Mọi người giải tán thôi . ”

Thư Nhiễm không thèm ngẩng đầu lên , vừa thu dọn tài liệu vừa nói . Nhóm cổ đông liền ra về theo từng nhóm . Sau đó chỉ còn lại Chí Thần và thư ký Diêm trong phòng họp .

Lúc này , cô mới hỏi về di chúc :

“ Thư ký Diêm , di chúc không phải bị lấy đi rồi sao ? Cuối cùng thì sao lại có thể nằm trong tay anh ? ”

Thư ký Diêm đưa tay đẩy kính theo thói quen rồi trả lời :

“ Chính nhờ sự giúp đỡ từ thư ký của Chủ tịch Hà , anh ta đã gửi cho tôi một tin nhắn bảo tôi ra ngoài . Sau đó đưa nó cho tôi . Tôi đoán rằng phải có tác động của chủ tịch Hà ”

Thư Nhiễm giật mình , lẩm bẩm nói :

“ Hóa ra là anh ấy ? ”

Nhưng làm sao anh biết rằng bản di chúc đã bị tráo đổi ? Quan trọng nhất là tại sao anh lại giúp cô ? Quá nhiều điều khó hiểu đã khiến đầu óc cô quay cuồng , và cô không thể không nảy sinh ý định đi hỏi trực tiếp anh .

Sau khi trao đổi với thư ký Diêm vài câu , cô liền đuổi theo Chí Thần đang chuẩn bị rời đi . Cô nhanh chóng xuống đến sảnh , may mắn thay cô cũng cũng nhìn thấy anh và Bảo Quốc đang đứng cùng nhau với một tập tài liệu trên tay .

“ Chúng đã đưa Khởi Trạch ra nước ngoài sao ? ”

Chí Thần hỏi .

“ Vâng ” Bảo Quốc đáp .

Chí Thần xoa xoa thái dương với vẻ mặt nghiêm túc . Mất nhiều thời gian như vậy mới phát hiện ra việc Khởi Trạch bị đưa ra nước ngoài . Có thể thấy thế lực đứng sau rất mạnh , ít nhất cũng không thua kém gì tập đoàn Chí Phát hiện nay . Có thể là ai đây ?

Nhìn thấy Chí Thần đang trầm tư , Bảo Quốc do dự một chút , nhưng rồi vẫn mở miệng hỏi :

“ Chủ tịch , anh vẫn muốn tiếp tục điều tra sao ? ”

“ Tiếp tục ”

Chí Thần siết mạnh tập tài liệu trong tay rồi lạnh lùng đáp . Anh muốn xem ai là người định đổ tội cho anh .

“ Vâng ” Bảo Quốc gật đầu .

Anh nhìn quanh bỗng phát hiện cô đang ở rất gần . Trong mắt anh thoáng qua một tia kinh ngạc.

“ Chủ tịch . Là cô Thư Nhiễm ” Bảo Quốc nhẹ giọng nhắc nhở .

Chí Thần quay nhanh lại , anh nhìn thấy cô đang bối rối . Anh cũng không nói gì , chỉ nhíu mày nhìn cô .

“ Cô Thư Nhiễm . ” Bảo Quốc mở lời chào cô. Cô mỉm cười đáp lại , sau đó nhìn Chí Thần :

“ Ừm ... Em tới đây để cảm ơn . "

“ Cảm ơn tôi ? ”

Chí Thần phản ứng như nghe thấy một câu chuyện vui nhộn .

“ Cô cảm ơn tôi vì điều gì ? ”

Anh tươi cười hỏi lại lần nữa .

“ Về bản di chúc , tôi đã nghe thư ký Diêm nói , anh đã bảo anh Quốc gửi nó cho tôi . ” Thư Nhiễm nói .

“ Vậy thì sao ? ” Chí Thần đáp bằng giọng bất cần .

Suy nghĩ một lúc , cô hơi cúi đầu với anh :

“ Dù sao cũng cảm ơn anh ”

Chí Thần không nói gì , ánh mắt nhìn chằm chằm mặt cô , hồi lâu mới nhếch môi nhẹ nhàng nói :

“ Làm phiền cô tránh ra . Đừng có cản đường ”

Nói xong , anh đưa tài liệu trong tay cho Bảo Quốc , đi tới chiếc xe sang đã chuẩn bị sẵn . Cô nhanh chóng ngăn anh lại :

“ Chờ đã , em còn có vài câu muốn hỏi anh ”

Chí Thần dừng lại , nhìn cô một cách lạnh lùng , ra hiệu cho cô tiếp tục nói . Cô suy nghĩ vài giây rồi hỏi :

" Tại sao anh lại giúp em ? ”

“ Giúp cô ? Thư Nhiễm , cô đừng đánh giá bản thân mình quá cao . ”

Anh nói bằng gọng chế nhạo , lạnh lùng .

“ Tôi chỉ muốn đích thân phá hủy những thứ cô quan tâm . ”

Mắt cô từ từ mở to hơn , chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh . Anh vẫn hận cô . Cô bất giác siết chặt 2 bàn tay , quay mặt đi chỗ khác , khóe miệng nở nụ cười tà mị rồi nói :

“ Em hiểu rồi . Em hỏi câu cuối cùng , anh đưa em trai em đi đâu ? Vừa rồi em nghe anh nhắc đến nước ngoài . Có phải anh định đưa em trai em ra nước ngoài ? ”

“ Đây không phải chuyện cô nên quan tâm ”

Chí Thần sắc mặt tối sầm , giọng nói đầy tức tối .

“ Tôi nhắc lại , nếu muốn em trai trở về an toàn và khỏe mạnh , cô chỉ có thể trao đổi ”

Chí Thần không thèm nhìn cô nữa , anh lên xe và rời đi .Thư Nhiễm đứng đó nhìn chiếc xe đi xa , cắn chặt môi dưới đến mức bị rách . Nhưng cô dường như không cảm nhận được điều đó . Cô vẫn thì thầm bằng giọng bướng bỉnh và kiên nhẫn dù 2 mắt đã nhòe đi :

“ Em sẽ không bao giờ bỏ cuộc ."

Đứng bất động một lát , cô lau nước mắt , cố gắng sốc lại tinh thần , cố nặn ra một nụ cười và bước vào trong tòa nhà . Cô phải gặp Diệu Ngọc để hoàn tất thực hiện bản di chúc .

Đến cửa phòng làm việc của bà ta , cô thấy cửa đang mở , bên trong vẫn có tiếng nói chuyện vang lên . Thư Nhiễm bước thật nhẹ , định lắng nghe những gì hai mẹ con nói . Không phải cô thích nghe trộm , mà là Diệu Ngọc và con gái bà ta quá kinh tởm , giống như hai con rắn độc , một bụng toàn âm mưu khiến người ta khó đề phòng .

“ Mẹ , Chí Thần vẫn không chịu đồng ý hợp tác với chúng ta ? ”

Vẻ mặt của Trâm Anh có chút áy náy . Cô ta biết sự hợp tác với Chí Phát có ý nghĩa như thế nào đối với mẹ con họ . Cho dù cô ta chưa từng để đến chuyện của công ty , nhưng lúc này cũng không tránh khỏi lo lắng .

“ Mẹ đã thuyết phục cậu ta nhưng không được . ”

Diệu Ngọc thở dài , mệt mỏi cau mày , trong lòng ít nhiều oán hận Chí Thần .

“ Tại sao anh ấy lại làm thế ? ”

Trâm Anh giậm chân .

“ Hay là để con đi cầu xin anh ấy ? ”

“ Con ? ”

Diệu Ngọc trợn to hai mắt nhìn cô một cái .

“ Mẹ con suýt nữa quỳ xuống nhưng vẫn vô dụng . Con thì làm được gì ? ”

“ Chưa chắc con đã không thể , con là hôn thê của anh ấy ”

Trâm Anh nói bằng giọng có chút tự tin . Diệu Ngọc lấy ngón trỏ chọc mạnh vào trán Trâm Anh nói :

“ Chỉ là hôn thê mà đã làm con thỏa mãn sao ? Con còn chưa kết hôn , còn tự hào cái gì ? Hôn ước này ngày nào đó cũng có thể phải hủy bỏ . ”

“ Không ! ” Trâm Anh hét lên .

“ Con đã đính hồn với anh ấy , sao có thể hủy bỏ được ? ”

Diệu Ngọc tức giận trừng mắt nhìn con gái :

“ Còn chưa hủy bỏ , sao phải la toáng lên như thế ? ”

Trong mắt Trâm Anh có chút lo lắng . Sao cô ta có thể không hoảng sợ ? Cô ta biết rất rõ anh đính hôn với cô có mục đích gì . Trâm Anh định thần lại , đè nén sự ghen tị và bất mãn trong lòng , vội vàng nhõng nhẽo :

“ Con không quan tâm . Mẹ ơi ! Mẹ nghĩ xem có cách nào khiến Chí Thần không thể hủy bỏ hôn ước không ? ”

“ Cách thì vẫn có . Mẹ hỏi con , con làm chuyện đó với Vĩnh Hải có dùng biện pháp tránh thai gì không ? ”

Diệu Ngọc hỏi bằng giọng nghiêm túc .

“ Con .. ” Trâm Anh ngập ngừng , biểu hiện hết sức kỳ lạ .

Cô ta sao thể nói rằng mình và anh chưa từng làm chuyện đó . Lòng tự trọng không cho phép cô ta nói ra sự thật trớ trêu này .

“ Mẹ , mẹ muốn nói gì ? ” Trâm Anh đành tìm cách lảng tráng .

Diệu Ngọc chỉ nghĩ con gái ngại ngùng nên không tiếp tục hỏi tới .

" Muốn cậu ta vĩnh viễn thuộc về con , chỉ đính hôn thôi chưa đủ , còn phải kết hôn . Chỉ cần có thai , mọi chuyện sẽ được giải quyết . Chí Thần nhất định sẽ vì đứa bé mà cưới con . ”

Nghe đến đây , Trâm Anh bỗng biểu lộ vẻ phấn khích .