“Anh ấy… Chắc là anh ấy ở nhà họ Bạch, có lẽ bây giờ đang sắp xếp trang trí lễ đường rồi. Cậu còn chưa gả cho người ta đã nóng lòng gặp bác sĩ Doanh đến thế u?”
“Anh ấy ở đó là được rồi, phải che quầng thâm này đi, nó đậm quá!”
Thay quần áo và trang điểm mất đâu đó khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng có một cô dâu xinh đẹp xuất hiện.
Hứa Minh Tâm mặc váy của phù dâu theo đuôi phía sau.
Cố Gia Bảo khoác chiếc áo vạt dài trong có vẻ dồi dào sức sống hơn nhiều.
Ông ấy cầm cây gậy, đi bình thường thôi cũng run run.
Ông ấy đang xúc động.
Tuy Cố Yên không phải là con gái ruột của ông nhưng nuôi cô bao nhiêu năm nay nên có tình cảm cực kì sâu nặng. Nhìn cô ấy trong chiếc váy cưới ngày hôm nay, cảm xúc trong lòng ông cực kì phức tạp.
“Bố.” Cô ấy gọi, cuối cùng Cố Gia Bảo cũng không nhịn được nữa, nước mắt ngắn nước måt dài.
Chú An đứng phía sau an ủi: “Ông chủ, đây là việc vui, cuối cùng cô tư cũng đã tìm được nơi mình thuộc về rồi. Con rể ông cũng là người tuấn tú lịch lãm, là học trong bầy gà, lẽ ra ông phải vui mới đúng chứ.”
“Vui? Tôi vui cái mốc xi ấy, bông hoa mình chăm bón bấy lâu nay bị heo cướp mất thì làm sao tôi vui cho được?”
Ông cụ lau khóe mắt, nắm lấy tay Cố Yên và nhìn thật kỹ.
“Mới chớp mắt một cái mà con đã lớn thể này rồi, bố cũng dần trở nên già yếu. Khi bố vừa mới đưa con về thì con chỉ bé tí năm trong vòng tay bố thôi. Bây giờ bổ không còn bể được con nữa nên đành phải tìm một người khác tiếp tục bể con. Con gái à, bố năm tay con, đưa cho đi lấy chồng thật long trọng và lộng lẫy.”
“Bố! Con cảm ơn bố!” Mũi Cố Yên chua xót ôm chặt lấy Cố Gia Bảo
Hứa Minh Tâm thấy thế cũng xúc động lây. Người ta là bố nuôi thôi còn yêu thương con như thế nhưng bố ruột cô chỉ biết chửi mắng chỉ trích cô thậm tệ.
Khi cô đang đau lòng thì Cố Gia Huy xuất hiện từ phía sau cầm chặt lấy tay cô, cho cô sự ấm áp.
“Đừng đau lòng, em còn có anh mà”
“Ừm.” Hứa Minh Tâm nhìn anh và gật đầu thật mạnh. Đời này, hạnh phúc lớn nhất của cô chính là gặp được Cố Gia Huy.
Bọn họ rời khói căn nhà cũ và đoàn xe cực kì dài gồm đó mười sáu chiếc xe cũng đi theo để đưa dâu.
Nhà họ Cổ gả con gái thì tất nhiên phải hơn rất nhiều người khác, lần này mọi thứ còn rầm rộ hơn ngày Cố Tử Vị cưới vợ, có thể thấy ông cụ yêu thương cô con gái nuôi này đến mức nào.
Chẳng mấy chốc đã đến nhà thờ, khách khứa đã ngồi vào vị trí, người nhà họ Bạch thì chờ ngoài cửa.
Cố Yên xuống xe, chuyện đầu tiên cô làm chính là tìm kiếm bóng dáng Lệ Nghiêm.
Thấy anh ta xuất hiện trong hôn lễ như những gì đã bàn trước thì cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ là đến giờ lành, Cố Gia Bảo phải năm tay Cổ Yên đi qua một thảm đỏ thật dài và đưa đến chỗ Lê Nghiêm.
Lệ Nghiêm đứng bên cạnh mục sư, đảo mắt nhìn quanh rồi lại không nhìn thấy bóng dáng Bạch Thư Hân.