Bọn họ cùng ngôi trên số pha xem tiết mục cuối năm, cần hạt dưa ăn đồ ăn vặt.
Đợi cho đến hơn mười một giờ thì bắt đầu nấu sủi cáo.
Hứa Minh Tâm buồn ngủ sắp chết đến nơi rồi nhưng ngửi thấy mùi thơm của sủi cảo nên lập tức lên tinh thần.
“Ăn nguyên bảo!” Hứa Minh Tâm vui vẻ nói.
Cô đưa hết mấy cái sủi cảo có nhiều nếp gấp trong chén mình cho Cố Gia Huy, Cố Gia Huy hỏi: “Sao thế? Em không cần may mắn hả?” . Harry Potter fanfic
“Sủi cao nguyên bảo, tất nhiên nó dùng để kiếm tiền rồi. Em vẫn còn phải ngồi trên ghế nhà trường một khoảng thời gian nữa nên tạm thời không dùng được, em ăn một hai cái là đủ rồi. Anh phải ăn nhiều vào để anh còn đi kiếm tiền nuôi em chứ.”
Hứa Minh Tâm cười ngọt ngào nói.
Cố Gia Huy nhìn nụ cười đó và cảm thấy trái tim sắp tan ra đến nơi rồi, “Được thôi, thế thì anh kiếm tiền nuôi em.”
Trong chén mọi người đều có sủi cảo đồng tiền, khi ăn được nó thì ai cũng thấy vui vẻ.
Hứa Minh Tâm muốn gắng gượng đến cuối cùng nhưng cô thật sự không thể chịu nổi nữa, mơ mơ màng màng được Cố Gia Huy ôm lấy.
Những người còn lại cũng không gắng gượng nổi nữa rồi.
“Thời gian không còn sớm, mọi người đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Dạ thưa cậu chủ” Bọn họ cùng đồng thanh.
Anh xoay người chuẩn bị ôm Hứa Minh Tâm đi thì chủ An và nữ đầu bếp gọi anh lại.
Bọn họ liếc nhìn nhau, chú An nói: “Cậu chủ, qua mười hai giờ rồi, cuối cùng một năm mới cũng đã đến. Chúng tôi xin chúc cậu chủ và cô Minh Tâm hạnh phúc mỹ mãn, con cháu đầy đàn.”
Cố Gia Huy nghe thể lại thấy trong lòng ấm áp.
Hứa Minh Tâm cho anh một năm mới cả đời khó quên. Anh gật đầu nói: “Ừm, cảm ơn chú An đã ở bên tôi suốt khoảng thời gian qua, cũng cảm hơn mọi người đã chăm sóc cho Minh Tâm mấy ngày nay, tôi cực kì biết ơn vì những gì mọi người đã làm cho gia đình này”
“Cậu chủ khách sáo quá, đó là những việc chúng tôi phải làm”
“Mọi người làm hết trách nhiệm của mình là đúng nhưng mọi người đối xử tốt với tôi và Minh Tâm thì tôi cũng nhìn thấy. Tôi không phải là người lòng dạ sắt đá, cũng không phải kẻ mù lòa. Nếu đêm nay đã nói thì tôi nhiều lời thêm vài câu. Mong là sau này mỗi dịp năm mới Tết đến đều có mọi người ở bên tôi. Mọi người đều là người nhà của tôi và Minh Tâm.
“Những năm sau này mong mọi người hãy giúp đỡ chúng tôi nhiều hơn.”
Bọn họ nghe anh nói thế thì lập tức trợn tròn mắt nói không nên lời.
Cố Gia Huy của giờ phút này không hề giống một ông chủ ngồi tít trên cao và chỉ tay năm ngón nữa, anh nói chuyện cực kì bình dị và gần gũi.
Bọn họ đi làm công cho người ta thì chỉ có thể có duyên gặp được chứ không dám cầu mong về một người chủ như thế này.
Đối xử với bọn họ thật lòng thì bọn họ cũng sẽ trả lại bằng cả tấm lòng.