Người phụ nữ có thai thét chói tai, bấy giờ máu tươi đã dần chảy xuống và thấm ướt quần cô ấy.
Cố Yên trông thấy cảnh tượng đó thì nhíu mày lại thật chặt.
Không ổn rồi, người phụ nữ mang thai đó chảy máu nhiều quá.
Nó có cả nước pha lẫn trong máu, có thể thấy là vỡ nước ối, sắp sinh rồi!
Hứa Minh Tâm cũng nhìn thấy cảnh này, tim chợt hẫng đi một nhịp, hoàn toàn không dám do dự.
Cô ấy là hai sinh mệnh còn cô chỉ có một mà thôi, ai nặng ai nhẹ thì chỉ cần nhìn cái là biết.
“Tôi sẵn sàng làm con tin, ông thả người phụ nữ mang thai đó ra!” Hứa Minh Tâm vội vàng lao ra từ trong đám người.
Cô đi tới trước mặt kẻ giết người nọ, kẻ giết người giơ tay kéo cô về phía mình và đẩy người phụ nữ mang thai kia ra ngoài.
Cố Yên nhanh tay lẹ mắt vội vàng giữ lấy người phụ nữ đó để cô ấy không bị ngã xuống đất.
Cô cầm lấy chiếc túi dính đầy máu của đứa bé đệm dưới người cô ấy, đỡ bụng lên, mở hai chân cô ấy ra.
“Mày đang làm cái quái gì thế?”
Cố Yên là bác sĩ nên hoàn toàn không rảnh bận tâm đến những lời kẻ giết người nói.
Nếu như không cấp cứu cho người phụ nữ mang thai này ngay lập tức thì e là sẽ có một xác hai mạng thật.
Cố Yên không để ý đến kẻ giết người khiến gã ta tức giận, đang định nổ súng thì lại bị Hứa Minh Tâm giữ lại thật chặt.
“Ông bỏ trốn đi để sống, ông cứ đứng dây dây dưa kéo dài thời gian mãi cũng chẳng được gì. Tôi theo ông ra ngoài, tôi giúp ông gọi một chiếc xe, có thể trốn được càng xa càng tốt. Một người phụ nữ mang thai thôi, không cần thiết.” Cô vội vàng nói.
Trong tay kẻ giết người này không biết là bao nhiêu mạng người, sợ nhất là gã ta đột nhiên nổi máu điên lên rồi lại giết người như ngóe.
Quả nhiên, kẻ giết người không để ý tới cô, vẫn muốn nổ súng.
“Ông cần gì phải lãng phí đạn như thế?”
Bấy giờ Cố Yên mới có thời gian để đáp lời, cô ấy cũng chẳng ngẩng đầu lên và cũng không thèm liếc mắt nhìn gã ta lấy một lần.
“Ông cũng đã nói là ông chỉ còn có bảy viên, càng nhiều đạn thì mạng ông lại càng được bảo đảm, ông lãng phí đạn của mình ở đây thì chi bằng giữ nó lại để bảo vệ mạng sống cho mình.”
Những lời đó đã nói trúng tim đen của kẻ giết người, cô ấy nói rất đúng, súng đạn có hạn, lãng phí thế này thì không đáng giá tí nào.
Gã ra vơ vét một ít trang sức trong quầy, nhét vào trong ngực rồi kéo theo Hứa Minh Tâm đi ra ngoài.
Hứa Minh Tâm giơ cao hai tay, nói:
“Tôi là Hứa Minh Tâm, mong mọi người đừng nổ súng!”
Cảnh sát cũng nhận ra cô nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Tôi muốn có một chiếc xe!” Kẻ giết người hung ác nói.
Cảnh sát chỉ có thể làm theo. Chẳng mấy chốc kẻ giết người đã đưa Hứa Minh Tâm lên xe và lái đi rất nhanh.
Cố Yên gọi điện thoại cho Cố Gia Huy, bảo anh mau đi cứu Hứa Minh Tâm.