Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 470




Chương 470

Nhà họ Hứa không coi trọng con gái, cái danh này trên người này tựa như gồng xiêng vậy, buộc trên người cô thì lập tức cũng có thể mang đi xử hình.

Rất nhiều người nói cô không xứng với Cố Gia Huy, không tài sản cũng không tài năng gì.

Trịnh Hoa náo loạn nhiều như vậy cũng để lại cho cô ấn tượng sâu sắc.

Người khác muốn một bước lên trời cũng không có cơ hội, còn cô thì không cần cố gắng đã có Cố Gia Huy chuẩn bị hết tất thảy.

Đường đã lát xong, cô còn còn sợ đi đường trẹo chân?

Hứa Minh Tâm, mày đúng là không có tiền đồ mài Cô siết nắm đấm nhỏ, hít sâu một hơi nói: “Được, em đi, coi như là núi đao biển lửa em cũng đi.”

“Nhưng… Anh thật không đi sao? Anh nhẫn tâm cùng người yêu bé nhỏ của anh chia ly lâu vậy sao? Tưởng tượng ban đêm lạnh lão cô đơn, tưởng tượng lòng chua xót một mình ăn cơm, tưởng tượng lúc…”

“Tưởng tượng đứa nhỏ nghịch ngợm em đó.” GốGia Huy không khách khí chặn lại lời Hứa Minh Tâm, gõ vài cái lên đầu cô.

“Anh quá dễ mềm lòng nên sẽ cản trở việc em tự lập, không cần giả bộ đáng thương, anh không bị dụ đâu. Vé máy bay là ngày mai, có chuyên cơ đưa đón, anh sẽ không đưa em đi.”

“Anh nhẫn tâm như vậy sao?”

Hứa Minh Tâm bất mãn nói.

“Cái này gọi là chồng nghiêm dạy được vợ giỏi.”

“Mặt dày, em vẫn chưa gả cho anh đâu. Không tiền thì không tiễn, em nói anh biết nước ngoài nhiều trai đẹp, anh không đi đừng trách em thuận tiện tán tỉnh vài tên.”

“Hừ!”

Hứa Minh Tâm thở phì phò rời đi. Cố Gia Huy nghe vậy đành lắc đầu bất đắc dĩ, cô bé ngốc này.

Đảo mắt đã đến hôm sau, Cố Gia Huy thật không đưa cô ra sân bay mà sắp xếp Khương Tuấn đưa đi. Hơn nữa từ sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu. Khương Tuấn nói anh sợ mềm lòng nên sáng sớm đã chạy đến công ty.

Đàn ông tuyệt tình thật là đáng sợ, nói không tiễn thì không tiễn thật!

Hứa Minh Tâm xách vali đến sân bay, Thẩm Thanh chờ đã lâu.

Sau lưng bà có mười mấy người, đều là người của công ty bà. Ngôn Dương cùng Thẩm Thanh lưu luyến chia tay.

“Chào bác à bố mẹ nuôi.”

Không ai để ý.

Ngôn Dương đang kéo tay Thẩm Thanh, trong mắt hai người tựa như không chứa ai khác, chỉ có lần nhau.

Một người sống sờ sờ như Hứa Minh Tâm đây đứng trước mặt bọn họ cũng không được nhìn tới một cái.

“Bà xã, em thật sự để anh ở lại đây sao? Không có em đêm đến thật tịch mịch lạnh lẽo, không có em mỗi bữa ăn thật tẻ nhạt buồn chán.”

Ồ? Mấy lời này nghe quen thế, không phải lời mình nói hôm qua sao?

Thẩm Thanh có chút không biết làm sao: “Em quản anh làm gì? Anh nên làm gì thì làm đó, buông tay, tới giờ lên máy bay rồi.”