Chương 2820
“Minh Tâm, gần đây anh có chút việc cần làm, khả năng sẽ có chút bất thường. Hiện tại, anh không thể nói cho em biết, anh chỉ muốn nói cho em biết rằng, anh sẽ không để em phải chịu tổn thương.”
“Được rồi, em tôn trọng quyết định của anh”
Cô nghẹn ngào nói ra mấy chữ, giống như cảm nhận được sự đau lòng của chính mình.
“Anh… anh sẽ gặp nguy hiểm sao?…
Anh sẽ… bị nguy hiểm đến tính mạng sao?”
Câu nói sau cùng, phảng phất như cô đang lấy hết can đảm của mình để nói ra.
Lời này bồi hồi thật lâu dưới đáy lòng, cô cho là mình có thể bình tĩnh, thế nhưng khi lời vừa nói ra khỏi miệng thì lập tức trở nên run rẩy.
HƠI Người đàn ông phía sau trầm mặc, không nói một lời.
Anh không đáp, nhưng đối với cô thì đây là câu trả lời tàn nhân nhất.
Có phải việc kia sẽ…
Rất nguy hiểm, có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.
“Không sao…Không có gì đâu….Anh rất mạnh mẽ.”
Cô ở một bên lau khóe mắt, không muốn khóc thế nhưng càng lau thì nước mắt lại càng tuôn ra lã chã. : Giờ phút này, cô đã hiểu rõ Quý Thiên Kim hơn một chút, một người phụ nữ trở nên mạnh mẽ hơn không phải vì yếu tố bên ngoài mà là vì chính người đàn ông mà cô ấy yêu nhất, chấp nhận tổn thương bản thân mình để tôi luyện bản lĩnh.
“Minh TâmI”
Anh vùi đầu sâu vào vai của cô rồi gọi tên cô để in sâu nó trong lòng mình.
Hơi thở nóng phả trên vai cô như thổi vào từng lỗ chân lông.
Anh ôm cô thật chặt, hai thân thể dính sát lấy nhau.
“Đêm nay, trăng thật đẹp. Em muốn lần sau cùng anh đến xem .”
“SẼ.” Anh chỉ đáp vỏn vẹn một từ.
Hứa Minh Tâm mở to hai mắt nhìn cảnh vật bên ngoài.
Trăng lạnh tựa sương mai, xinh đẹp không gì sánh bằng.
Trăng sáng sao thưa, sương mờ, thật giống như tiên cảnh ở chốn nhân gian.
Cô muốn nhớ thật kỹ, nhớ rõ cảnh đẹp này và nhớ rõ anh.
Cô không dám nhắm mắt, không dám bỏ qua một chỉ tiết nào, thế nhưng tại sao đôi mắt lại ngày càng mơ hồ?
Trực thăng xoay quanh bầu trời Đà Nẵng, đến khi mặt trăng đọng ở chân trời thì trực thăng mới trở lại phía trên của nhà họ Quý.
Hứa Minh Tâm đã ngủ, yên tĩnh nằm †rong ngực anh.
Anh đưa cô vào trong phòng, đắp chăn xong đứng ở cạnh cửa sổ nhìn cô thật lâu.
Cuối cùng, anh mới quay người rời đi.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Ngay khi anh đi, cô gái trên giường chậm rãi mở mắt ra, nhìn theo bóng lưng của anh, tay năm chặt góc chăn, sợ chính mình sẽ khóc thành tiếng.
Cô căn bản không có ngủ, đau buồn nhự vậy thì làm sao có thể yên giấc được.
Đêm nay, là một đêm trằn trọc.
Hôm sau cô tỉnh lại với đôi mắt thâm quầng.
Cô ngồi suy nghĩ kỹ, quyết định chuyển sang nhà hàng sống.
Tuy Tần Nhâm Thành không phải do Cố Gia Huy tự tay giết chết nhưng anh cũng không phải hoàn toàn không liên quan. Cô cũng không biết mình nên đối mặt với dì như thế nào.