Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2800




Chương 2809

“Thiên Kim, Mong rằng, chúng ta đời đời kiếp kiếp đều là vợ chồng. Mong rằng, cả đời sau này tôi hi vọng sẽ sớm được gặp lại bà. Mong rằng, bà hãy quên tôi đi, sẽ có những người tốt ở phía sau. Mong…”

. Cuối cùng, Tân Nhâm Thành không nói nổi nữa, cúi đầu đối mặt với ống Quý Thiên Kim nhìn máy tính, bụm chặt miệng, nước mắt nóng bỏng từ hai má rơi xuống, làm ướt khe hở ngón tay.

Bà ta sợ mình nhịn không được, liền phát ra tiếng khóc cuồng loạn.

Hai người trong và ngoài máy tính đều trầm mặc, một người còn sống, một người đã sớm chết.

Tân Nhâm Thành trâm mặc thật lâu, cuối cùng chậm rãi ngước mắt lên, hốc mắt đỏ lên, còn kèm theo nước mắt.

“Thiên Kim, tôi yêu bà.”

„Rè rè…

Màn hình toàn là màu trắng, đoạn video cũng đã kết thúc.

Quý Thiên Kim liều mạng lắc đầu, cố gắng nghẹn ngào ngăn cản chuyện xảy “Không được, không được có kiếp sau, đời này ông đã tra tấn tôi đủ rồi.

Kiếp sau ông phải làm trâu làm ngựa, vì cành cây ngọn cỏ, tôi cũng không cần ông thành công gì cả, càng không muốn gặp ông. ˆ “Ông… Đồ khốn nạn nhà ông, đồ khốn nạn nhà ông… Ông nói xem tôi nên sống phần đời còn lại của cuộc đời mình, phải sống như thế nào đây, hả?

Ông nói cho tôi biết, làm sao ông tôi có thể làm tôi quên ông đây? Hai mươi năm không quên, cho tôi thêm hai mươi năm nữa là có thể quên được không?

Tôi có thể có bao nhiêu hai mươi năm, tôi là một người phụ nữ, ngày tháng dài đăng đẵng… Tôi còn có thể lãng phí bao nhiêu thời gian nữa đây?”

“Tân Nhâm Thành, người nên giết ông phải là tôi, là tôi đây này!”

Bà ta đấm mạnh vào bàn, cố gắng chẹ giấu nỗi đau tinh thần với nỗi đau của thể xác.

Ngón tay đấm máu tươi đầm đìa, cũng không bằng được vết thương xé rách đáy lòng.

Mong, tôi sẽ không bao giờ gặp lại ông nữa.

Nếu tôi gặp ông, mong rằng, tôi phải làm cho ông đau khổ.

Nếu thấy ông đau khổ, mong, tôi đi trước ông, để cho ông hối tiếc suốt đời.

Sau khi tang lễ của Tân Nhâm Thành xong xuôi thì Cố Gia Huy mới xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Anh đi đến cục cảnh sát, lấy ra chứng cứ ngoại phạm chứng minh rằng ngày hôm đó anh vắng mặt ở hiện trường, bên phía cảnh sát cũng tuyên bố kết quả với bên ngoài.

Nhưng mà liên quan đến những chuyện cơ mật cho nên cảnh sát cũng không nói rõ ràng là mấy ngày nay Cố Gia Huy đã đi nơi nào, nhưng mà anh đã được họ cho là vô tội và được trả tự do.

Khi Hứa Minh Tâm nhận được tin tức thì lập tức chạy đến tập đoàn nhà họ Cố.

Chỉ mới mấy ngày không thấy anh mà thôi, vậy mà thân hình anh dường như đã ốm đi rất nhiều, sắc mặt anh cũng không được tốt cho lắm.

Anh đang ở phòng làm việc dặn dò Khương ThKhương Tuấn vài chuyện, mà cô thì không để ý đến sự cản trở của những người khác, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

. Thư ký bước lên phía trước: “Thưa anh, tôi không ngăn lại được…’ “Đi ra đi.”

Cố Gia Huy trầm trầm nói, giọng của anh hơi khàn khàn.

Khương ThKhương Tuấn cũng hiểu rõ, ôm tập tài liệu đi ra, thậm chí còn tri kỷ đến nổi đóng cửa dùm bọn họ, nhắc nhở những người khác không được phép quấy rầy.

“Sao em lại tới đây, anh còn đang định sau khi giải quyết xong công việc sẽ đi tìm em.”