Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2791




Chương 2794

Vốn dĩ rất khó cài đặt trên điện thoại, anh còn đặc biệt để Phó Thanh Viên viết một chương trình, lúc bật mic là giọng nói của ông già hơn bốn mươi tuổi, không có cách nào đổi thành giọng nói của chính bản thân mình.

Thế là trong những lần chơi game sau đó, Hứa Minh Tâm cố ý trêu trọc Hứa Gia Huy, bật tiếng lên, trong toàn bộ chiến trường ăn gà, dùng giọng nói của ông già hơn bốn mươi tuổi đuổi theo anh gọi vô số tiếng ông xã.

Tất cả người qua đường đều muốn mắc ói, chỉ có Cố Gia Huy vẫn vững như kiềng ba chân.

Hứa Minh Tâm cũng có chừng mực, biết công việc của anh bận rộn nên sau khi đánh mấy ván thì kết thúc.

“Anh làm việc đi, em xoa bóp cho anh, chắc là anh mệt rồi.”

“Không mệt.”

Anh ôm cô vào trong lòng, để cô vững vàng ngồi trên đùi mình.

Máy tính mở ra, trong đó tất cả đều là tài liệu bí mật.

Cô dời tâm mắt theo bản năng, những thứ này cô không hiểu lắm, cho dù hiểu cũng không thể nhìn.

“Đây đều là những sản nghiệp mà Tập đoàn Cố Linh đầu tư, lợi nhuận hoa hồng trước mắt, còn cả trạng thái nắm giữ cổ phần, em đều phải xem.”

“Tại sao? Em cũng không hiểu.”

“Minh Tâm, đừng hỏi tại sao, em nhớ kỹ là được, những thứ này không chỉ là đồ của nhà họ Cố, cũng có một nửa của em.

“Nhưng mà em chưa từng nghĩ sẽ lấy gì của anhl”

“Anh biết, em không muốn là một chuyện, nhưng anh muốn cho lại là một chuyện khác.”

“Nhưng mà…”

Hứa Minh Tâm còn chưa nói xong, đúng lúc này Khương Tuấn gõ cửa đi vào, đưa tới một sấp tài liệu rất dày.

Mở ra xem, là tất cả tài sản mà Cố Gia Huy đứng tên.

Trước mắt cô có một nửa quyền nắm giữ, thậm chí những quyết định quan trọng cũng cần cô đồng ý và ký tên.

Cũng có thể để Cố Gia Huy toàn quyên thay mặt.

Nếu như muốn có được toàn bộ tài sản cần có ba điều kiện.

Một, Cố Gia Huy qua đời ngoài ý muốn, cô là người thừa kế được chỉ định.

Hai, sau khi ly hôn, Cố Gia Huy tay trắng ra đi, tài sản sẽ tự động chuyển vào tài khoản của cô.

Ba, Cố Gia Huy chủ động từ bỏ.

“Anh muốn làm gì đây?”

“Đừng hỏi nhiều như vậy, anh đang bảo vệ em, bảo vệ nhà họ Cố, anh cũng không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Phó Minh Nam cao tay hơn anh, mưu tính sâu xa, là một tên cáo già. Anh chỉ có thể chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất để bảo vệ mọi người.”

“Vậy còn anh?”

“Anh? Chỉ cần em còn sống, anh sẽ sống, anh sẽ không để mình chết trước.

Anh muốn sống cùng em đến đầu bạc răng long, mãi không chia cách. Có điều, anh lớn hơn em mười tuổi, cũng già nhanh hơn một chút, em không được ghét bỏ anh.”

“Cố Gia Huy… em không thích nghe những lời này của anh!”

Cô ôm chặt lấy anh, luôn cảm thấy anh như đang nói lời trăng trối.

“Vậy thì anh sẽ không nói.”

Giọng của anh không vội vàng hay chậm rãi, mang theo một sự trầm ấm nhàn nhạt, nghe rất hay.

Người ta không thể nghe ra những cảm xúc vui buồn hay hờn giận, cũng không thể đoán được những suy nghĩ thực sự của anh.