Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2709




Chương 2710

“Đương nhiên, ở Đà Nẵng em không chỉ có nhà chồng, có có đến hai nhà mẹ đẻ nữa mà.”

Ngôn Hải cười nói.

Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, viên mắt khẽ ngấn nước.

Đúng vậy, dù sao rời khỏi Cố Gia Huy mình cũng có một cuộc sống độc lập rất tốt, không hề thiếu chút tình thương nào cả.

Bởi vì, có nhiều người yêu thương cô như vậy, cô càng phải chăm sóc thật tốt cho bản thân mình, không nên làm bọn họ lo lắng!

“Được rồi, về nhà thôi, đừng khóc nữa, con bé nCốc!”

Quý Thiên Kim nhẹ nhàng lên tiếng, lau lau khóe mắt tôi.

Bọn họ đến nhà họ Quý, ở đây đã chuẩn bị sẵn cho cô một phòng ngủ.

Đợi sau khi mọi đã giải tán, Quý Thiên Kim mới hỏi cô, dự định làm gì tiếp theo.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, thật ra không hề có chút kế hoạch nào cả.

“Bây giờ cháu chỉ muốn tìm anh ấy nói chuyện cho rõ thôi.”

“Minh Tâm, trong mắt cháu Cố Gia Huy là người như thế nào chứ hả?”

“Chính trực, ngay thẳng, điềm tĩnh, có trách nhiệm, biết gánh vác. Sòng phẳng, rõ ràng. Lần này thật sự rất không nghiêm túc khi mấy lần gặp qua anh ấy, cho nên cháu cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ lạ.”

“Thế cháu tin vào những gì chính cháu mắt thấy tai nghe, hay là sự tin tưởng ở trong lòng?”

“Sự tin tưởng ở trong lòng!”

Hứa Minh Tâm nói ra từng câu từng chữ chắc nịch.

“Đúng, giữa vợ chồng quan trọng nhất là sự tin tưởng. Bây giờ tốt nhất đừng đi gặp cậu ta, nếu như cậu ta thật sự có nồi khổ tâm, cháu gặp cậu ta rồi, cậu ta cũng chỉ sẽ làm tổn thương cháu thôi. Con gái, không thể để chuyệntình cảm hạn chế được, vừa đúng lúc cháu nên nhàn nhã xử lý chuyện của mình.”

“Chuyện của mình?” Cô nghe xong như lọt vào màn sương mù, không hiểu ý của dì là gì.

“Còn nhớ lúc đầu gì đã làm thể nào không? Con của dì mất rồi, đau khổ tuyệt vọng quay lại, không còn bao nhiêu thời gian bi thương nữa. Dì hiểu rất rõ rằng chỉ có mình tự trở nên mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ được người mình yêu, mới có thể có được nhà họ Quý như ngày hôm nay. Nhà họ Quý vinh hiển, thịnh vượng không phải là không có lý do, mà là do mỗi người chúng ra cũng nổ lực, không dám lười biếng!”

“Minh Tâm, mặc dù cháu không phải là người nhà họ Quý, nhưng trên người cháu đang chảy dòng máu của nhà họ Quý. Dù cho khó khăn trùng trùng, thì người nhà họ Quý cũng không thể nào bị đánh bại! Dì biết khoảng thời gian này tỉnh thần cháu rất sa sút, rất buồn. Thế nhưng cháu phải hiểu rõ rằng, cháu yêu người đàn ông đó, cháu muốn hạnh phúc bên cạnh cậu ta. Đồng thời, cháu phải rời xa người đàn ông đó, cháu cũng sẽ không chết! Rời xa khỏi nhãn mác Cố Gia Huy, cháu là Hứa Minh Tâm, hiểu chưa?”

Quý Thiên Kim nói vô cùng nghiêm †úc.

Cô đang nhìn bà kinh ngạc, dường như tạt một gáo nước lạnh lên đầu.

Rời xa khỏi Cố Gia Huy, cô là ai?

Không, cô vẫn là Hứa Minh Tâm, là một người có thể bước vào nhà họ Cố, trở thành vợ của anh ấy.

Sau khi rời xa khỏi anh ấy, cũng có thể sống tốt, sống như một Hứa Minh Tâm.

Ngay lập tức, tâm trạng gần như không còn áp lực kiềm chế nữa mà trở nên rất cởi mở.

Cô nhịn không được ôm chầm lấy dì Quý Thiên Kim, xúc động nói: ‘Dì à cháu biết rời, cháu là người nhà họ Quý, cháu sẽ không bị nổi buồn đánh bại. Cháu biết tiếp theo mình nên làm gì.”

“Cháu không nên giống như một con rùa rụt cổ, cũng không nên tự chuốc lấy phiền phức, khiến bản thân không vui mà đi đâm đầu vào chỗ khổ cực để chứng minh nổi khổ tâm của anh ấy.