Laura muốn lao đến, đánh nhau với cô nhưng Hức Minh Tâm không chút mập mờ, ngay lúc cô ta vồ tới, cô đạp một phát, trực tiếp kéo ra khoảng cách giữa hai người.
“Hít”
Laura đau đến nỗi hít một hơi lạnh, lần này không thể chống lại được nữa.
Cô quả quyết dứt khoát, ra tay cũng rất nặng, không có một chút do dự nào.
Người phụ nữ này không đơn giản.
“Cô nhắc nhở tôi không được quên đi thân phận của mình, không thể thay đổi được sự thấp kém trong xương cốt. Vậy cô thì sao? Bây giờ cô nhiều lắm cũng chỉ là một người làm, tôi đã biến thành phượng hoàng rồi, mà cô chỉ là một con rối nhảy múa. Cô thích Diên, tôi rất vui, cậu ấy vẫn còn một người yêu cậu ấy. Nhưng, cô không nên đổ mọi ân oán lên người tôi. Người cô yêu, có bản lĩnh thì để cậu ấy yêu cô, mà không thể đến diễu võ dương oai với tôi”
“Tôi chưa bao nghĩ sẽ làm hại cô, nếu như có thể, tôi cũng có thể liều cả tính mạng mình để bảo vệ cho cậu ấy. Cô có thời gian hận tôi, không bằng dành nhiều thời gian hơn để ở bên cạnh cậu ấy đi”
Cô nói từng chữ một.
“Chuyện của tôi không cần cô quan tâm, cô ít ở đây đạo đức giả thôi” Laura tức giận nói, sắc mặt méo mó.
“Tôi không quan tâm đến cô, cô nghĩ rằng mình là ai chứ?”
“Cô..”
Laura sắp bị lời của Hứa Minh Tâm làm cho tức chết rồi.
“Lần sau, nếu như cô còn tát tôi lần nữa, vậy tôi sẽ trả lại cho cô gấp đôi, tương tự. Tôi không sợ bị đánh, bởi vì tôi biết, tôi sẽ đánh lại.
Cô dùng một phần sức, tôi sẽ trả lại cô gấp mười lần. Cô tát tôi một cái, tôi sẽ trả lại cô hai cái. Nếu như cô tát tôi hai cái, tôi sẽ trả lại cô bốn cái”
“Sau này, nhìn thấy tôi tốt nhất cô nên đi đường vòng, tôi đối với người mà mình không thích, tính tình sẽ không tốt lắm đâu”
Cô lạnh lùng nói, trực tiếp quay người rời đi, không thèm quay đầu lại.
“Cô… Hứa Minh Tâm, cô đứng lại cho tôi, tôi liều với cô”
Laura tức đến nỗi toàn thân run rẩy, vậy mà lại cầm bình hoa lên, muốn ném qua.
Nhưng không ngờ cổ tay cô ta bị một sức lực mạnh mẽ giữ lại.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Diên ở bên cạnh, sắc mặt cậu ta âm trầm, vô cùng lạnh lùng.
“Cậu… cậu chủ?”
Diên không nói gì, chỉ là sức lực trên tay càng lúc càng mạnh.
Laura không chịu được nữa, bình hoa trong tay trượt xuống, choang một tiếng vỡ trên mặt đất.
Hứa Minh Tâm đi đến cửa thì nghe thấy tiếng động, trái tim run lên, suýt chút nữa không nhịn được quay đầu lại.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn ép mình hạ quyết tâm.
Cô biết, Diên ra rồi.
Diên không nói lời nào, trực tiếp lôi Laura đến thư phòng, sau đó dùng sức đẩy ra.
“Cậu chủ”
Cô ta quỳ trên đất, giọng nói run rẩy.
Cậu ta sải bước về phía trước, cuối cùng đôi giày da giẫm lên mu bàn tay cô ta. Sau đó xoay, từ từ dùng lực.
Cô ta đau đến nỗi hình ảnh trước mặt mờ đi, nhưng không dám phản kháng.
“Cô dám động đến cô ấy?”