Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2155




Chương 2155

Nhưng cậu ấy rất chân thành, không muốn giả tạo mà chỉ muốn sống vui vẻ và tự do.

Nhưng bây gờ, thực tế đã đánh cho cậu ấy một đòn chí mạng, cậu ấy đã thay đổi rồi.

Thông minh biến thành toan tính.

Đối sách biến thành âm mưu.

Lương thiện… Bây giờ đã trở thành hiểm ác tàn độc.

Trước đây cậu ấy không thích tranh giành nên bản thân thứ gì cũng không có.

Nhưng bây gi cho trời long đất lở.

Cậu ấy không chỉ muốn Kettering không được yên mà còn muốn cả hoàng thất, cả London đều phải bị xáo trộn.

Cậu ấy sẽ từ từ lôi những người từng làm hại cậu ấy ra rồi báo thù từng người một.

Ông ấy càng lúc càng thấy xa lạ với một cậu Diên như thế.

Ông ấy đứng ngây ra nhìn, một lúc lâu cũng không nói gì.

“Nhìn tôi làm gì? Tôi nói sai rồi sao?”

cậu ấy muốn giành, muốn giật, muốn quậy.

“Cậu chủ… Cậu thay đổi rồi” Strzyga run run đôi môi rồi cuối cùng cũng không kiềm được mà run run nói.

Diên nghe thấy những lời đó thì trầm ngâm một lúc lâu.

Sau đó cậu ấy mím môi, nở nụ cười rạng rỡ với Strzyga. Nụ cười đó vẫn giống như trước đây, dường như không có chút nguy hiểm nào, vô cùng ấm áp.

Nhưng ánh mắt đó… Thì đã thay đổi.

Xa xăm và cô đơn như những con sóng ngầm cuồn cuộn dưới đại dương.

Cậu ấy từ từ lên tiếng, giọng nói trong trẻo và cao vút.

“Không tốt sao? Bây giờ còn ai dám làm hại tôi?”

Strzyga nghe vậy thì cúi đầu, không dám tiếp lời.

Bây giờ đúng là cậu ấy có rất ít kẻ địch.

“Lui xuống đi, chú không phải là người uống rượu cùng tôi”

Diên đuổi khéo Strzyga đi, người đã từng thân thiết nhất giờ cũng vẫn xa lạ như những người khác.

Cậu ấy uống rượu một mình, hết ly này đến ly khác.

Bây giờ đúng là không có ai dám làm hại đến cậu ấy nhưng cậu ấy cũng đã rơi vào vực sâu tăm tối.

Sau này, cậu ấy còn mặt mũi nào mà đối diện với Hứa Minh Tâm nữa, cô nhất định rất thất vọng về cậu ấy.

Cơ thể tàn phế của cậu ấy đã không xứng ở bên cô nữa, dù có nhìn thêm một cái thì cũng là tội lỗi của bản thân.

Sâu thảm trong đầu óc cậu ấy dần dần xuất hiện hình bóng xinh đẹp động lòng người của cô, cậu ấy không kiềm được mà cong đôi môi mỏng của mình lên nhưng rồi nụ cười ấy đã lập tức vụt tắt, chỉ còn vẻ chua chát.

Bây giờ cậu ấy cảm thấy bản thân chỉ nghĩ thôi cũng là một sự thiếu tôn trọng.

Trời dần tối, bóng đêm bao trùm lấy mặt đất.

Ôn Mạc Ngôn đã trở về London được hơn nửa tháng.