Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1234




“Ừ, Minh Diệp, chúng ta đi thôi “

“Mommy thật lợi hại, mommy có phải là siêu nhân không? Chỉ có siêu nhân mới có thể khiến cho người xấu chán nản, cúp đuôi bỏ chạy thôi!”

“Vậy daddy có phải siêu nhân không?”

“Không phải… trước kia daddy là Pinocchio chi biết nói dối con. Nhưng hiện giờ daddy không nói dối con nữa, thật tốt “Daddy của con đã đi lâu như vậy rồi còn chưa về nhà, có khi nào daddy bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi hay không?”

Cô không kìm được mà nói đùa với đứa bé, lại chẳng hề hay biết tất cả mọi việc xảy ra vừa rồi đều bị Phó Minh Tước nhìn thấy, Anh ta khoanh hai tay trước ngực, lưng đưa vào một cây cột nhỏ, chăm chú ngắm nhìn hai hình bóng một lớn một nhỏ đang dắt tay nhau đi vào bên trong. khỏe miệng của anh ta nhếch lên tạo thành một đường cong nhẹ, trong đôi mắt đều mang theo vẻ dịu dàng hiếm thấy.

Lúc mới đầu anh ta còn lo lắng, sợ cô không thể làm tốt vai diễn người mẹ này nhưng hiện giờ xem ra là do bản thân anh ta lo lắng không đâu rồi.

Có lẽ… là Ngọc Diệp trên trời có linh nên đã đặc biệt sắp xếp những chuyện này.

Hứa Minh Tâm là một người vợ tốt, cũng là một người mẹ tốt, anh ta rất hài lòng.

Hai người bọn họ vào trong không lâu thì Phó Minh Tước cũng đi vào. “Sao anh đi đâu mà lâu thế?”

Cô không khỏi nghi ngờ hỏi. “Nói chuyện với ban chủ nhiệm về tình hình gần đây của Minh Diệp một chút, tháng này con bé học tập rất chăm chỉ vì thế chút nữa nhất định phải thường cho nó, một nhà ba người chúng ta cùng nhau đi ăn cơm. “Tôi cũng đi à?”

“Cô là mommy của con bé, tất nhiên cũng phải đi Những lời mà anh ta nói tất nhiên rất hợp lý,

Nhất thời làm cho Hừa Minh Tâm không biết phải làm sao, liền đè thấp giọng xuống, ghé sát vào tai của anh ta rồi nói: “Phó Minh Tước, có phải anh đang có tình chỉnh đốn tôi đúng không? Rốt cuộc là ai mới là người báo ân vậy… tại sao lúc nào cũng là tôi giúp đỡ anh vậy?”

Phó Minh Tước cảm nhận được thân thể mềm mại của cô đang tiến lại gần anh ta, đôi môi đỏ hồng hé mở, hơi thở ấm nóng len lỏi vào tai khiến cho cơ thể của anh ta cứng đờ.

Khung cảnh năm đó đột nhiên không kìm được mà hiện lên rõ mồm một trong đầu, cô gái nhỏ đó cũng rất thích ghé sát vào tai anh ta mà nói chuyện như thế này. Cô ấy không cao bằng anh ta nên đành phải kiễng chân, đôi môi mềm mại như có như không chạm vào tai anh ta, giọng nói nhẹ nhàng len lòi…

Anh ta nhìn gương mặt nhỏ nhắn phóng đại trước mắt mình, gần như giống hệt

Tuy vẫn có thể thấy rất nhiều điểm khác biệt nhỏ nhỏ, Ngọc Diệp dịu dàng đoan trang hơn một chút, còn Hứa Minh Tâm thiên về hoạt bát nghịch ngợm, trẻ con hon.

Ngọc Diệp trắng trẻo hơn chút, đôi mắt không to như Hứa Minh Tâm, cũng không rực rỡ tỏa sáng như thế.

Mắt cô luôn trĩu nặng tâm sự, anh ta biết cô vẫn luôn không được vui. “Ngọc Diệp…”

Anh ta thì thào gọi khẽ.

Hứa Minh Tâm cau chặt đôi mày, hỏi: “Cái gì?”

“Mẹ, bỏ đang gọi mẹ đó

Ngọc Diệp Đó là tên người vợ quá có của anh ta sao?

Mình đã như thế này rồi mà vẫn khiến anh ta gọi nham tên sao?

Cô ôm một bụng hồ nghị, né ra xa hơn.

Bây giờ anh ta mới hồi phục tinh thần, ý thức được mình vừa mới thất thổ, lập tức rũ mắt điều chỉnh tâm tình.