Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1220




Thấy họ đã đi khuất, Hứa Minh Tâm thở phào nhẹ nhöm, nom nop lo so nói: “Anh… anh có thể thả tôi ra được chưa? Tôi không muốn hại anh đầu, tôi sợ “Sợ gì?”

Gã đàn ông lùi lại hai bước, hiện ra rõ rệt dưới ánh

Anh ta rất cao, vóc dáng cũng đẹp, rắn rồi mạnh

Anh ta đã bị trúng đạn ở phần bụng, máu tươi đèn. mẽ. thấm ướt cả áo.

Mùi máu tanh nồng nặc, nếu như không phải đang đứng gần thùng rác nên mùi tanh bị át đi thì có lẽ những kẻ vừa rồi tiến sát lại thêm một chút nữa là anh ta sẽ đi dời ngày Anh ta không chạy trốn ngay lập tức mà ngược lại còn cất tiếng hỏi với về hứng thủ. “Súng súng của anh.”

Cô không dám manh động, chỉ đứng im lim tại chỗ, rụt rè chỉ vào khẩu súng màu đen trên tay anh ta,

Anh ta nhếch môi cười nhét khẩu súng vào bên trong áo. khỏe miệng cong cong quyến rũ mê người.

Anh ta ngước nhìn lên, trong đôi mắt tòa ra một thứ ánh tháng lạ thường. “Cô đã cứu tôi, tôi sẽ trả ơn, hẹn gặp lại lần sau. Nói rồi gã đàn ông nhanh chóng bỏ đi khuất vào trong bóng đêm.

Anh ta đã bị thương, có thể thấy bóng lưng thất thểu nhưng chẳng tổn hại gì đến thần thái toát ra từ trên người anh ta.

Rất nguy hiểm, cũng rất bí hiểm… giống như một sắt thủ bóng đêm. Mùi máu tanh nồng trên người anh ta khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Người đã đi xa khuất mà cô vẫn chưa thể hoàn hòn lại. Gió lạnh thổi thốc, có không khỏi rùng mình, lúc này mới thót tim nhân ra lưng mình ướt đẫm.

Có bất giác sở tay lên phía sau eo, trước đó khẩu súng đen kịt được đặt ở vị trí này, một chút sơ sảy thôi là cô đã bỏ mạng lại nơi đây rồi.

Hứa Minh Tâm cũng được coi là người từng trải, từ sau khi cô và Cố Gia Huy yêu nhau cũng hiểu được thế nào là lòng người hiểm ác.

Cuộc sống giàu sang của những người lắm tiền nhiều của không chỉ có nuôi mèo dắt chó chơi chim đá dé.

Mà còn có lừa gạt dối gian, có âm mưu đấu đá.

Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy súng, trước đây khi Ngôn Minh Hi và Ngôn Dương đối đầu với nhau, cô đã từng trông thấy.

Cảm giác bị chĩa súng vào người thật sự không hề dễ chịu, rợn cả tóc gáy.

Hai chân cô mềm nhũn, không sao nhúc nhích nổi.

Đúng lúc này thì Khương Tuấn đi tới vì mãi không thấy cô xuất hiện. “Cô Minh Tâm, sao cô vẫn còn ở đây? Cậu chủ đang đợi tôi đưa cô về đấy. “Tôi, anh đỡ tôi với được không? Chân mềm nhữn, không đi được nữa. “Cô bị làm sao thế này?”

“Không

Cô không nói rõ ràng, sợ rước họa vào thân. Và cô cũng chẳng hề bận tâm đến lời mà người đó nói.

Dưới ánh đèn đường nhập nhoạng, chưa chắc gì anh ta đã nhìn rõ được gương mặt mình, huống chỉ có đâu cần anh ta trả ơn cơ chứ.

Kiểu người nguy hiểm như thế, tránh xa mình ra là Hứa Minh Tâm về đến nhà, Cố Gia Huy đã tốt nhất. chuẩn bị sẵn bữa ăn khuya.

Món canh hạt sen ngân nhĩ đã hầm suốt mất tiếng đồng hồ, húp lúc còn đang nóng hay để nguội cũng đều ngon.

Hứa Minh Tâm mới vừa hoàn hồn lại, nhìn thấy đồ ăn là hớn hở ngay tức khắc. “Sao anh biết là em đang đói?”