Vợ Nhà Người Ta

Chương 58: Vui mừng bí mật




Tôi gần như nín thở.



Tôi đương nhiên hy vọng người đàn ông đó sẽ nói anh ta biết Cao Kiều, bởi vì họ đã gặp nhau ở phòng khám, không thể nào họ không biết nhau.



“Tôi không biết.” Người đàn ông đó chậm rãi nói ra ba chữ.



Cao Kiều rõ ràng là an tâm, nhìn Hoa Tử Việt: “Em cũng không biết anh ta.”



Hoa Tử Việt không đáp gì, chỉ nhìn người đàn ông đó: “Nếu anh không nói sự thật, tôi sẽ để anh sống không bằng chết.”



Người đàn ông đột nhiên cười: “Hoa Tử Việt, nếu có gan thì anh giết tôi đi. Nếu anh không giết tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết anh.”



Tôi nhịn không được mà bước tới, hỏi: “Anh nói không biết Cao Kiều, sáng nay rõ ràng hai người đã ở cùng nhau, anh dám nói anh không biết cô ta sao?”



“Cô Đào, xin đừng ngậm máu phun người, cô thấy tôi ở cùng anh ta bao giờ? Tôi thậm chí còn không biết người này!” Cao Kiều kích động nói.



“Tôi nghe thấy cô nói chuyện với anh ta, cô lại nói cô không biết anh ta? Rõ ràng là cô đang nói dối. Hoa Tử Việt, em hỏi anh, hôm nay Cao Kiều có gửi cho anh một bức ảnh, nói rằng em đang ở cùng với Tần Trì, nếu lúc đó Cao Kiều không ở gần phòng khám, làm sao cô ta có thể chụp ảnh em và Tần Trì ở cùng nhau? Tại sao anh không hỏi cô ta, cô ta đang làm gì ở đó? Tại sao anh lại tin tưởng người phụ nữ này đến vậy?”



“Tôi không có. Rõ ràng là cô đã thông đồng với người này hãm hại Hoa Tử Việt. Người đến thăm anh ta là cô không phải tôi, chính cô đã hướng dẫn anh ta.” Cao Kiều thay đổi sự ưu nhã thanh tú thường ngày mà rống to.



Tôi không nói gì, chỉ nhìn Hoa Tử Việt.



Tôi tin ngày hôm nay anh ta có thể có được địa vị của giang hồ, anh ta nhất định sẽ không phải là một kẻ ngốc. Nếu không, thành phố Sài sẽ không có một ‘anh tư’ uy quyền hiển hách, cho nên tôi tin anh ta sẽ có phán quyết của riêng mình sau vấn đề này.



Nếu tôi cãi nhau với Cao Kiều, cảnh tượng đó sẽ rất khó coi, cô ta nói cô ta có lý, tôi nói tôi có lý, cảnh tượng sẽ trở thành cuộc cãi vã với các dì ở chợ rau, sẽ khiến Hoa Tử Việt khó chịu, cũng chẳng giúp giải quyết được vấn đề gì.



Cho nên, tôi chỉ đơn giản là không nói gì, để xem Hoa Tử Việt sẽ giải quyết như thế nào.



Nhưng Hoa Tử Việt phớt lờ tranh chấp của tôi với Cao Kiều, hỏi người đàn ông: “Cho nên anh không biết hai người này đúng không?”



Người đàn ông liếc nhìn tôi, tôi hơi chột dạ, nếu anh ta nói anh ta biết tôi, vậy thì tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.



Cao Kiều cũng rất căng thẳng, cũng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó. Đương nhiên cô hy vọng người đàn ông đó sẽ cắn tôi.



“Tôi không biết.” Người đàn ông đó nói.



“Vậy tại sao anh lại tấn công tôi?” Hoa Tử Việt lạnh lùng hỏi.



“Bởi vì anh chả là cái thá gì cả, bởi vì tôi hận anh.”



“Tại sao anh hận tôi?” Hoa Tử Việt lại hỏi.



Người đàn ông đột ngột im lặng, ngừng nói. Sau đó ngẩng đầu lên: “Hoa Tử Việt, anh giết tôi đi, nếu anh không giết tôi, tôi sớm muộn gì cũng giết anh.”



“Được, nếu có khả năng, anh thử tìm cơ hội khác giết tôi xem. Nếu anh không có khả năng, vậy thì hãy cút xa một chút.” Hoa Tử Việt vẫy tay, ra hiệu cho Tưởng Thần Long thả người đàn ông.



Động thái này nằm ngoài dự đoán của mọi người, ngay cả người đàn ông cũng không tin.



“Anh tư…” Tưởng Thần Long nhìn Hoa Tử Việt, ý là hỏi anh để anh ta đi dễ dàng như vậy sao?



“Để anh ta, tôi muốn xem anh ta có biện pháp gì giết tôi không.” Hoa Tử Việt nhẹ nói.



Tưởng Thần Long vẫy vẫy tay, người bên dưới cởi dây trói trên tay người đàn ông, người đàn ông được thả lỏng tay chân, chậm rãi đi ra ngoài.



Tôi rõ ràng thấy anh ta đã liếc mắt một cái khi đi ngang qua Cao Kiều, Cao Kiều quay mặt lại, không có trực tiếp đối mặt với anh ta.



Tôi không tin là Hoa Tử Việt bị mù, anh ta thậm chí không thể nhìn thấy những thứ hiển nhiên như vậy, trừ khi anh ta giả vờ không nhìn thấy.



Người đàn ông đi được một đoạn đường, phát hiện Hoa Tử Việt thật sự không cho người đuổi theo, lúc này mới chạy ra khỏi nhà kho.




“Người này giữ lại sẽ xảy ra vô số phiền phức, hôm nay cậu bắt anh ta, chắc là đã có người nhìn thấy, cho nên không thể để anh ta chết ở đây. Ra ngoài tìm người lạ, kết liễu anh ta đi.” Hoa Tử Việt lạnh lùng nói.



“Vâng.” Tưởng Thần Long đáp lại.



“Không được. Mặc dù người này đã hành hung anh nhưng tội của anh ta không đáng chết. Hai người không thể làm hại anh ta. Anh ta bị người xúi giục, kẻ đáng chết thực sự là kẻ đứng sau anh ta.” Tôi nhanh chóng ngăn cản.



“Tôi làm việc còn cần cô dạy tôi sao?” Hoa Tử Việt lạnh lùng hỏi.



Giọng điệu anh ta rất lạnh lùng, nhưng ánh mắt nhìn tôi dường như còn có ý khác.



“Người này không phải chỉ chém anh một dao sao, anh cứ giết một mạng người như thế, trong mắt anh mạng sống không đáng giá như vậy sao? Tôi không muốn anh làm như thế. Nếu anh thực sự không nuốt trôi cục tức này, anh có thể đưa anh ta đến đồn cảnh sát, để pháp luật kết án anh ta vào tù cũng được. Tại sao anh phải giết anh ta?” Tôi lớn tiếng phản đối.



Mặc dù tôi biết sự phản đối của tôi là vô ích, nhưng tôi vẫn phải cố gắng.



Sao có thể dễ dàng giết một người như vậy? Đây là xã hội pháp quyền, chẳng lẽ giết người không phải chịu trách nhiệm sao?



“Kiều Kiều, em nghĩ sao?” Hoa Tử Việt nhìn Cao Kiều.



Cao Kiều đột nhiên căng thẳng trở lại, ánh mắt lại lóe lên.




“Em không hiểu chuyện giữa các đàn ông các anh. Nhưng nếu kẻ này dám tấn công anh, sau này chắc chắn sẽ đe dọa đến sự an toàn của anh. Anh xử lý như vậy cũng thích hợp. Dù sao sự an toàn của anh mới là điều quan trọng nhất.” Cao Kiều nhẹ nhàng nói.



Người phụ nữ này thật độc ác!



Người đàn ông đó rõ ràng là cùng một giuộc với cô, nhưng cô lại cỗ vũ Hoa Tử Việt giết người đàn ông đó.



“Nếu Kiều Kiều cũng nghĩ vậy, vậy thì cứ làm như vậy.” Hoa Tử Việt nói xong liền xoay người bước ra ngoài.



Tôi vội ngăn anh ta lại: “Hoa Tử Việt, anh như vậy gọi là coi mạng người như cỏ rác, chuyện còn chưa điều tra rõ, anh không thể làm như vậy! Nếu anh nhất quyết làm, tôi sẽ báo cảnh sát!”



“Báo cảnh sát? Vậy cô báo đi. Cút ra.” Hoa Tử Việt chán ghét đẩy tôi ra, sải bước ra ngoài.



Cao Kiều vui vẻ nhìn tôi: “Cô Đào, đừng quan tâm đến chuyện của Tử Việt nữa. Tử Việt là người có quan điểm, sẽ không nghe cô đâu. Nếu đã là vợ chồng thì đừng để xảy ra những cuộc cãi vã không đáng có.”



Tôi muốn đuổi kịp, nhưng bị Tưởng Thần Long ngăn lại: “Bình tĩnh một chút.”



Tôi hít một hơi thật sâu, dường như tôi thực sự nên bình tĩnh lại.



Kể từ khi Hoa Tử Việt đến, toàn bộ quá trình đều rất kỳ lạ.



Hoa Tử Việt lộ ra một loại tuyệt vọng chậm rãi len lỏi vào thần trí người khác, làm ngơ trước sự khác thường của Cao Kiều, như vậy hoàn toàn không giống anh ta.



Hoa Tử Việt là một người thông minh.



Từ khi đứa trẻ bắt đầu bệnh nặng, cho đến khi anh ta lừa tôi đến hiện trường đám cưới, lợi dụng tôi để thoát khỏi đám cưới với Tần Như Tâm, sau đó tôi kết hôn, anh ta được quyền nuôi con, mọi mối liên kết đều do anh ta thiết kế, một giọt nước cũng không lọt khe.



Bây giờ đối mặt với vấn đề này, anh ta lại hành động như một tên ngốc, sao có thể?



“Anh Long, anh ta cố tình thả người đàn ông đó ra sao?” Tôi có chút hiểu ra.



“Bây giờ mặc dù em nói người đàn ông đó biết Cao Kiều, nhưng em không có bằng chứng trực tiếp để chứng minh họ có quan hệ với nhau. Với tính khí nóng nảy của anh tư, anh ta sẽ không tiếp nhận lời nói đơn phương của em. Cho nên anh ta muốn biến vấn đề này thành sự thật bằng những bằng chứng xác thực.” Tưởng Thần Long nói.



“Cho nên người đàn ông đó nhất định sẽ đi tìm Cao Kiều?” Cuối cùng tôi cũng hiểu.



Thảo nào Hoa Tử Việt nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý như thế.



Tôi rất biết ơn, may mắn thay, dù sao Hoa Tử Việt cũng không phải là người ngu ngốc.