Vợ Nhà Người Ta

Chương 54: Thật là trùng hợp




Lúc tôi đi vào phòng khám bệnh đã cố gắng cúi đầu đến mức thấp nhất có thể.



Mặc dù như thế nhưng nếu như Cao Kiều nhìn thấy thì tôi tin chắc là cô ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra tôi.



Lòng tôi cực kỳ thấp thỏm.



Cũng may phòng khám kia không nhỏ như tôi tưởng tượng, có phòng khám riêng của bác sĩ, có cả phòng dùng để tiêm và truyền dịch mà bác sĩ trực tiếp dẫn tôi đi vào căn phòng dùng để khám bệnh kia.



“Khó chịu chỗ nào?” Bác sĩ hỏi tôi nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bụng của tôi, cái này khiến cho tôi rất không thoải mái.



“Tôi muốn xin thuốc đau đầu.” Tôi thuận miệng nói.



“Được.”



Vậy mà bác sĩ này cũng không hỏi tôi xem đau đầu mà đã bắt đầu viết đơn thuốc.



Đúng là thần y.



Lúc bác sĩ cho thuốc, phòng bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng cãi vã, mặc dù bọn họ đã cố ý ép giọng nói xuống rất thấp nhưng vẫn có thể nghe được rất rõ ràng.



Giọng nói của người phụ nữ kia chính là Cao Kiều.



“Tại sao anh lại làm như vậy? Anh không biết anh làm như vậy là rất nguy hiểm sao? Như thế này sẽ liên lụy đến tôi!”



“Tôi làm liên lụy đến em à? Em nói vậy có thấy xấu hổ không? Vì kế hoạch của em mà tôi đã phải trả giá nhiều như vậy nhưng em thì sao, em đã làm cho tôi được cái gì? Không thể tiếp tục như vậy nữa!” Là một giọng đàn ông.



“Mũi tên đã bắn ra thì không thể quay đầu lại được nữa, bây giờ anh muốn rút lui thì cũng chậm mất rồi, tôi muốn nhanh chóng đạt được mục tiêu, chỉ cần đạt được mục tiêu thì cuộc sống sau này của chúng ta sẽ trở nên tốt hơn, sau này anh muốn cái gì thì tôi sẽ mua cho anh cái đó!” Là giọng của Cao Kiều.



“Tôi không cần gì hết, tôi chỉ cần em, thứ tôi muốn chính là em!” Lại là giọng của người đàn ông kia.



“Không phải anh nói chỉ cần tôi vui vẻ thì cái gì anh cũng sẽ làm à? Bây giờ anh từ bỏ như vậy thì tôi có vui vẻ được không? Sau này anh đừng hành sự lỗ mãng như vậy nữa.” Cao Kiều nói.



“Em tỉnh lại đi, Hoa Tử Việt đã có vợ rồi! Anh ta không yêu em đâu.”





Tôi nghe được ba chữ Hoa Tử Việt, toàn thân lập tức căng thẳng.



“Anh nói nhỏ thôi!” Mấy chữ cuối cùng Cao Kiều ép xuống thấp hơn.



“Thuốc của cô đây, ngày uống ba lần, đen trắng mỗi loại hai viên uống sau khi ăn.” Bác sĩ đem thuốc tới.



Tôi nhận lấy, dùng Wpay thanh toán tiền thuốc xong vội vàng rời khỏi phòng khám bệnh.



Ra khỏi phòng khám bệnh nhưng tôi không đi xa mà canh giữ ở gần đó.




Nửa giờ sau tôi nhìn thấy Cao Kiều vội vã đi từ phòng khám bệnh ra sau đó lái xe rời đi.



Thế là tôi lại quay lại phòng khám bệnh, tôi nói với bác sĩ là đầu tôi vô cùng đau nhức, tôi muốn truyền dịch.



Bác sĩ vẫn không chút do dự đồng ý luôn.



Anh ta bảo tôi vào trong phòng truyền dịch ngồi chờ để anh ta đi chuẩn bị thuốc cho tôi.



Thế là tôi đi vào phòng truyền dịch ở bên cạnh, vừa vào cửa đã nhìn thấy một người đàn ông đang truyền dịch trong đó hiện tại đang chơi điện thoại. Trên trán anh ta cuốn băng gạc mà trên băng gạc còn có vết máu màu đỏ.



Tôi cảm thấy người này khá quen mặt, trong đầu bỗng nhiên chợt nhớ ra, người này là người giúp việc nam mà ngày đó ở nhà họ Hoa đã dẫn tôi đến phòng của Lý Tương.



Tôi cẩn thận nhìn lại một chút, không sai, chính là anh ta!



Lúc này anh ta cũng nhìn thấy tôi, ánh mắt lóe lên vẻ kinh hoảng. Anh ta cứ nhìn chằm chặp vào tôi, một giây cũng không buông lỏng.



Tôi cực kỳ căng thẳng nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh như không biết anh ta, cố gắng tự nhiên ngồi lên một giường bệnh khác.



Tôi còn cố ý cầm gối đầu lên ngửi ngửi sau đó làm ra vẻ mặt căm ghét nói: “Bác sĩ, tôi không truyền nữa, cái gối đầu này quá thối, nó chưa được giặt bao lâu rồi vậy?”



Bác sĩ ở chỗ khám bệnh bưng khay thuốc đi vào nghe thấy tôi nói như vậy, vẻ mặt không vui nói: “Chỗ của tôi là chỗ khám bệnh, nếu như cô ngại bẩn thì cô có thể đi bệnh viện lớn mà làm, không truyền thì thôi nhưng phải thanh toán tiền thuốc.”




Đương nhiên là tôi ngoan ngoãn đi thanh toán tiền thuốc sau đó trốn ra khỏi phòng khám bệnh.



Vừa ra khỏi phòng khám bệnh tôi lập tức lấy điện thoại di động ra định gọi điện thoại cho Hoa Tử Việt để nói cho anh biết đã tìm được người giúp việc hãm hại tôi, mà người kia cũng chính là người đã tập kích anh buổi sáng hôm nay!



Tôi vừa lấy điện thoại di động ra chợt nghe thấy một hồi tiếng còi xe hơi, tôi ngẩng đầu lên nhìn liền thấy một chiếc xe con màu đỏ đang đi về phía tôi.



Không ổn rồi, là xe của Cao Kiều, có thể là cô ta ra ngoài mua đồ bây giờ đã quay lại!



Ngay lúc tôi có cảm giác chẳng lành thì Cao Kiều bỗng nhiên tăng tốc xe lao nhanh về phía tôi.



Tôi xoay người chạy.



Tôi nghe tiếng ô tô càng ngày càng gần trong lòng nghĩ thầm lần này xong rồi, nếu như tôi bị đâm chết ở chỗ này thì có lẽ mãi mãi Hoa Tử Việt cũng không biết được chân tướng.



Ngay khi tôi cảm thấy chiếc xe kia hình như sắp đâm vào mình thì tôi lại nghe được một tiếng phanh xe chói tai vang lên, xe của Cao Kiều đã dừng lại.



Ngẩng đầu lên nhìn thấy Tần Trì đang đứng ở cách chỗ tôi không xa, trong tay một người đàn ông đứng bên cạnh anh ta đang giơ lên một cây súng nhắm về phía xe Cao Kiều, nếu như Cao Kiều tiếp tục xông về phía trước thì người đàn ông kia hẳn là sẽ nổ súng.



Hẻm rất nhỏ, trong phút chốc không thể nào quay đầu được nên Cao Kiều bỗng nhiên bắt đầu lùi xe, dưới tình thế cấp bách còn đụng phải tường của con hẻm nhưng cô ta mặc kệ, tiếp tục cố gắng lùi xe ra ngoài.




“Cô Đào, sao cô lại ở chỗ này?” Tần Trì đi về phía tôi, vẫn là dáng vẻ lịch sự nho nhã kia.



“Anh Tần, xin anh giúp tôi một chuyện, ở trong đó có người liên hợp với Cao Kiều muốn hại tôi, xin anh giúp tôi.” Tôi vội vàng nói.



“Người đó ở đâu?” Tần Trì chỉ đơn giản hỏi một câu.



“Anh ta đang truyền dịch ở trong phòng khám kia.” Tôi chỉ chỉ phòng khám bệnh gần đó.



Tần Trì nghiêng đầu ra hiệu cho người đàn ông vừa cầm súng trước đó, người đàn ông kia giống như một con báo đang đi săn đi về phía phòng khám.



“Hôm nay may mà có anh Tần nếu không chắc chắn tôi đã bị người phụ nữ kia đâm chết rồi. Cảm ơn anh Tần đã cứu tôi lần nữa, cảm ơn.”




“Tôi cũng chỉ trùng hợp tới đây thăm một người bạn mà thôi, lúc nhìn thấy chiếc xe đó tôi còn tưởng là nó đang đâm về phía tôi cơ.” Tần Trì lạnh nhạt nói, sau đó lại hỏi: “Cô Đào không sao chứ?”



“May mà anh kịp chạy tới, tôi không sao.”



“Mấy chỗ như thế này rất loạn nên sau này Cô Đào đừng nên tới một mình thì tốt hơn.” Tần Trì nói.



Lúc này người đàn ông kia đã từ trong phòng khám đi ra: “Tổng giám đốc Tần, bên trong không có ai, tôi hỏi bác sĩ thì được biết anh ta đã chạy đi từ cửa sau rồi, có cần phải đuổi theo hay không?”



Tần Trì khoát tay: “Không cần đâu, địa hình chỗ này phức tạp rất dễ để ẩn thân nên không đuổi được đâu, Cô Đào, rốt cuộc người kia là ai vậy?”



Tôi lắc đầu, người kia là ai tôi cũng không nói rõ được hơn nữa việc này cũng rất phức tạp nên thật sự không phải một hai câu là có thể nói rõ được.



“Cảm ơn anh Tần nhưng người kia là ai tôi cũng thực sự không nói rõ được, buổi sáng hôm nay anh ta cũng vừa đánh lén Hoa Tử Việt xong.”



Tần Trì hơi nhíu lông mày lại: “Đánh lén Hoa Tử Việt ư? Ai mà lại có bản lãnh đó có thể ngay dưới mí mắt Tưởng Môn Thần ra tay với Hoa Tử Việt được nhỉ? Hơn nữa bản thân Hoa Tử Việt cũng không phải đèn đã cạn dầu.”



“Lúc ấy đang đưa đứa nhỏ đi học không để phòng nên mới bị…”



“Tử Việt không bị thương chứ?” Tần Trì nhàn nhạt hỏi.



“Không, chỉ bị xây sát ngoài da một chút mà thôi.”



“Nếu việc này đã liên quan đến Tử Việt thì tôi cũng không tiện xen vào quá nhiều, Tử Việt không thích người khác nhúng tay vào chuyện của anh ta nên xin Cô Đào thứ lỗi cho.” Tần Trì nói.



“Ừm, tôi hiểu, cảm ơn anh Tần.”



Tôi vừa nói xong thì điện thoại trong tay liền vang lên, tên người gọi hiện lên trên điện thoại lại là Hoa Tử Việt.



Thật là trùng hợp, vừa nhắc đến anh thì anh lại gọi điện thoại tới.