Ba ngày sau tôi mới cầm bút ghi âm từ chỗ Tiểu Đoá về. Tiểu Đóa rõ ràng rất căng thẳng, luôn căn dặn không ngừng không được cho Hoa Tử Việt biết là do cô ấy phóng hỏa, cô ấy không thể mất đi công việc này.
Thực ra tôi cũng rất khó xử, vì chuyện này nếu muốn để Hoa Tử Việt biết chân tướng, vậy tất phải khai ra chuyện của Tiểu Đóa. Nếu không, với tính cách của Hoa Tử Việt, anh sẽ không tin.
Nhưng nếu khai Tiểu Đóa ra, Hoa Tử Việt sẽ làm gì Tiểu Đóa, tôi cũng không nắm chắc. Tôi đã đồng ý với Tiểu Đóa, không thể tổn hại tới cô ấy, mặc dù cô ấy có làm sai, nhưng cô ấy lại không phải chủ mưu, tôi đã đồng ý không truy cứu trách nhiệm của cô ấy, thì không thể thất hứa.
Tôi mở bút ghi âm, giọng Cao Kiều rất rõ ràng: “Đóa, cũng đã xảy ra chuyện thế này rồi, tại sao Đào Mộng Thần vẫn có thể ở trong nhà Hoa Tử Việt?”
Là giọng Tiểu Đóa: “Chị Lâm, em cũng không biết là chuyện gì, nhưng cậu chủ và mợ chủ cũng không có nói chuyện, không để ý tới nhau.”
“Em đừng kêu người đó là mợ chủ trước mặt chị, chỉ với dáng vẻ đó của cô ta, nào xứng làm vợ của Hoa Tử Việt? Hoa Tử Việt này cũng thật là, Đào Mộng Thần cũng đã phóng hoa đốt đồ của anh rồi, anh vẫn để tiện nhân đó ở trong nhà!”
Từ giọng điệu của Cao Kiều thì có thể nghe ra hận thù của cô ta.
“Chị Lâm, đám cháy đó rõ ràng là chị kêu em đốt.”
Tiểu Đóa thực ra cũng rất thông minh, chen vào một câu quá quan trọng, trực tiếp vạch trần toàn bộ mọi chuyện. Nếu bớt đi câu này, đoạn ghi âm này sẽ không thể trở thành chứng cứ trực tiếp.
“Chị cũng đã nói bao nhiêu lần rồi, em phải quên chuyện này, trong lòng em cũng phải nghĩ thành Đào Mộng Thần phóng hỏa, em luôn nghĩ vậy, từ từ bản thân em cũng sẽ cảm thấy chuyện đó không liên quan tới em, chính là do Đào Mộng Thần phóng hỏa. Đây gọi là ám thị tâm lý. Giống như chị luôn không ngừng nhắc nhở mình là Lâm…”
Nói tới đây, Cao Kiều đột nhiên ngừng lại, không nói tiếp.
Nhưng câu này lại khiến tôi cảm thấy kỳ quái. Cô ta phải luôn nhắc nhở mình là Lâm gì? Sau đó cô ta muốn nói gì? Rất rõ ràng lời sau đó của cô ta rất quan trọng, cho nên cô ta mới kịp thời dừng lại.
“Em rốt cuộc có nghe hiểu ý của chị không?” Cao Kiều lại nâng giọng, lời này hẳn là đang dạy dỗ Tiểu Đóa.
“Em nghe hiểu rồi, chị Lâm.” Tiểu Đóa đáp.
“Vậy em quay về đi, chỉ cần em nghe lời chị, chị sẽ không bạc đãi em. Phía bên Đào Mộng Thần có tình huống gì, em kịp thời báo cáo với chị.” Cao Kiều nói.
“Dạ, chị Lâm.”
Ghi âm rất rõ ràng, đủ chứng minh vụ án phóng hỏa là do Cao Kiều làm. Thực ra loại chuyện này, chỉ cần mời cảnh sát vào cuộc, rất dễ dàng liền có thể làm rõ. Nhưng Hoa Tử Việt sẽ không báo cảnh sát, theo anh thấy, chuyện này là chuyện xấu trong nhà, không thể truyền ra ngoài.
“Cảm ơn cô, Tiểu Đóa, cảm ơn cô tin tưởng tôi. Giúp tôi làm chuyện này.” Tôi nói.
Tiểu Đóa mặt hoảng loạn: “Mợ chủ, cô đừng nói vậy, là tôi có lỗi với cô trước. Là tôi giá họa cho cô trước, đây là việc tôi nên làm. Vốn là bản thân tôi muốn nói rõ nhận tội với cậu chủ, chỉ là nếu tôi xảy ra chuyện, mẹ tôi sẽ không ai chăm sóc, cho nên mong mợ chủ nhất định ra tay lưu tình, bỏ qua cho tôi.”
“Cô yên tâm đi, tôi đã nói sẽ không bán đứng cô, thì nhất định sẽ không bán đứng cô.”
Trên miệng tôi đáp như vậy, nhưng trong lòng thực sự không nắm chắc, chuyện này rốt cuộc phải xử lý thế nào, mới có thể vạch trần bộ mặt thật của Cao Kiều, lại có thể bảo vệ Tiểu Đóa, tôi vẫn chưa nghĩ xong.
Lúc hơi muộn, Hoa Tử Việt quay về.
Anh vẫn không để ý tôi, xem tôi như không khí. Trước đây là ánh mắt nhìn tôi lãnh đạm, bây giờ là trực tiếp không nhìn tôi.
Buổi tối tôi dỗ con ngủ xong, liền pha ly cà phê, bưng tới thư phòng Hoa Tử Việt.
Hoa Tử Việt có một thói quen, bất kể muộn thế nào, chỉ cần còn làm việc, anh đều sẽ uống cà phê rất đặc, uống rồi anh cũng không sợ ngủ không được.
Để xây dựng bầu không khí nói chuyện tốt đẹp, tôi phải lấy lòng anh một chút trước, ít nhất đảm bảo không để anh trực tiếp đuổi tôi ra.
Ánh mắt anh từ văn kiện trên bàn dời tới, nhàn nhạt nhìn tôi. Dưới ánh đèn bàn vàng nhạt, khuôn mặt anh đẹp trai đến có chút mờ ảo. Không biết tại sao, trong đầu tôi lại cảm thấy một màn này như đã từng xảy ra.
“Không phải ai cũng biết pha cà phê, cũng không phải cà phê ai pha tôi cũng uống. Ra ngoài.” Hoa Tử Việt lạnh lùng nói.
Tôi đoán anh sẽ không cho tôi sắc mặt dễ xem, nhưng không nghĩ tới anh sẽ nói tôi như vậy. Trong lòng tôi có chút tức giận.
Nhưng tôi có thể nhịn, tôi muốn nói rõ mọi chuyện, thì anh phải bằng lòng nghe tôi nói.
“Mặc dù pha không ngon, nhưng tôi sẽ cố gắng. Cảm ơn anh chăm sóc tôi và Tiểu Phong.” Tôi nịnh nọt nói.
Nhưng câu trả lời vẫn là hai chữ lạnh lùng: “Ra ngoài.”
Thật sự rất tức giận! Nhưng tôi vẫn phải nhịn!
“Có chuyện, tôi muốn nói với anh, chỉ chậm trễ anh vài phút thôi.” Tôi nhịn xuống lửa giận trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói.
Hoa Tử Việt chỉ vào đồng hồ trên tường: “Ba phút.”
“Năm phút.” Tôi đáng thương tranh thủ.
“Bốn phút.” Anh tính toán chi li.
“Không phải tôi châm lửa.” Tôi vội nói chủ đề chính.
Anh không đáp, chỉ cúi đầu tiếp tục đọc văn kiện.
“Nhưng trước khi nói chuyện này, tôi hi vọng anh đồng ý một yêu cầu của tôi.” Tôi bất an nói.
Bất an là vì tôi biết anh nhất định sẽ bật ngược lại, bây giờ anh thấy tôi phiền như vậy, tôi còn đề ra yêu cầu với anh, anh đương nhiên càng phiền.
Quả nhiên, anh không thèm ngẩng đầu: “Không muốn nói thì cút, còn nói điều kiện với tôi!”
“Nếu anh không đồng ý với tôi, thì có chút chân tướng sự việc, anh vĩnh viễn cũng không cách nào biết. Anh sẽ cả đời mơ mơ màng màng, mà người biết chân tướng sẽ ở sau lưng chê cười Hoa Tử Việt là đồ ngốc!”
“Bộp!”
Hoa Tử Việt cười nham hiểm đập bàn: “Cô rốt cuộc có nói không? Không nói thì cút ra ngoài!”
“Anh không đồng ý, tôi sẽ không nói! Để người khác chê cười Hoa Tử Việt là tên ngu ngốc!” Trong lòng tôi đã rất sợ hãi rồi, nhưng tôi vẫn phải kiên trì.
“Tôi hận nhất người khác uy hiếp tôi!”
“Không phải uy hiếp anh, là cầu xin anh bỏ qua một người, chuyện tôi nói sẽ dính líu đến một người khác, hi vọng anh đồng ý bỏ qua cho cô ấy, đương nhiên, người này không phải tôi.”
“Chỉ cần không phải cô, tôi đều có thể buông tha, chỉ cô là không được.” Hoa Tử Việt lạnh lùng nói.
Tôi vui mừng khôn xiết: “Anh vừa nãy đồng ý rồi! Tự tôi nghe thấy rồi! Anh là anh tư, anh không được đùa giỡn!”
“Cô rốt cuộc có nói hay không, không nói thì mau cút!” Hoa Tử Việt cảm thấy mắc bẫy của tôi, càng thêm tức giận.
Thời cơ chín mùi, tôi không la hét với anh nữa, tôi lấy ra bút ghi âm, phát ghi âm.
Nghe rồi, sắc mặt Hoa Tử Việt bắt đầu trở nên khó coi. Anh đương nhiên có thể nghe ra đó là giọng của Cao Kiều.
Nghe xong, sắc mặt Hoa Tử Việt xanh mét, mắt lộ ra hung ác: “Cái này cô lấy được ở đâu?”
Tôi nhìn dáng vẻ anh, trong lòng có chút sợ hãi, tôi sợ anh đánh tôi. Tôi càng sợ anh đổ trách nhiệm cho Tiểu Đóa. Tôi đã đồng ý với Tiểu Đóa, sẽ không liên lụy cô ấy.
“Mẹ Tiểu Đóa bị liệt, cần tiền, lại thêm cô ấy cho rằng Cao Kiều là người bị hại, cho nên mới giúp Cao Kiều làm chuyện này. Anh đã đồng ý rồi, không thể tổn thương cô ấy. Cô ấy tâm địa lương thiện, mới bị người ta lừa.” Tôi vội nói.
Hoa Tử Việt bước tới, bóp chặt yết hầu tôi: “Tôi hỏi cô cái này cô lấy ở đâu?”
Tôi có chút không thở nổi, giãy giụa nói: “Là Cao Kiều và Tiểu Đóa luôn liên lạc với nhau, Tiểu Đóa giúp tôi ghi âm, tôi chỉ là vì điều tra rõ chân tướng…anh buông tôi ra…”
Hoa Tử Việt cuối cùng buông tôi ra, đột nhiên hất tay, cầm bút ghi âm, ném xuống đất, vẫn không giải hận, phất tay, lại hất đèn bàn xuống đất
Nguồn sáng duy nhất trong thư phòng bị anh lật đổ, căn phòng thoáng chốc tối om.
Hoa Tử Việt toàn thân khí lạnh lướt qua người tôi, đi nhanh ra ngoài.
Tôi đoán trong lòng anh nhất định rất buồn bã, cô gái anh yêu sâu nặng, thì ra luôn lừa anh.
Đợi tới lúc tôi ra ngoài, tôi nghe thấy dưới lầu truyền tới tiếng khởi động xe. Xe của Hoa Tử Việt khởi động, phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, xông ra khỏi biệt thự.