Vợ Nhà Người Ta

Chương 35: Cạm bẫy




“Hoa Tử Việt, anh bỏ tôi ra, anh chỉ biết ức hiếp một người phụ nữ như tôi thì có thể được xem là tài cán gì!”



Câu nói anh ta chỉ biết bắt nạt phụ nữ đụng chạm đến Hoa Tử Việt, không ngờ anh ta lập tức bỏ tay ra ngay.



“Tôi không muốn cô đến gần cô ấy, tại sao cô cứ phải làm tổn thương cô ấy? Rốt cuộc cô đã làm gì?” Hoa Tử Việt nói.



“Tôi chẳng làm gì cả! Tôi cũng chẳng chủ động đến gần cô ta, là cô ta chủ động đến gần tôi!”



“Vậy tôi hỏi cô, có phải cô đã tặng cho cô ấy một hộp sô cô la không?”



“Phải có vấn đề gì à? Cô ta lấy thân phận là giáo viên của Tiểu Phong đến thăm hỏi, tôi tặng chút quà thì có vấn đề gì ư?”



“Sau khi cô ấy ăn sô cô la của cô thì bị trúng độc thực phẩm, bây giờ còn nằm trong bệnh viện kia kìa! Đào Mộng Thần, tôi đã nói với cô rồi, bây giờ cô ấy không còn nhớ đến bất kỳ thứ gì nữa cả, tôi kêu cô tránh xa cô ấy ra, sao cô vẫn phải làm như vậy?” Hoa Tử Việt hét vào mặt tôi.



Thảo nào Hoa Tử Việt lại giận dữ như thế, hóa ra là vì Cao Kiều nhập viện rồi, hơn nữa lại đổ hết tội lỗi lên đầu tôi, tôi có lòng tốt tặng chút quà mọn cho cô ta, nào ngờ lại trở thành người có tội.



Hơn nữa sô cô la cũng không phải là do tôi mua, mà trong nhà đã có sẵn. Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ gánh vác tội danh hại cô ta nhập viện đâu.



Tôi nhìn gương mặt giận dữ của Hoa Tử Việt, lại nhớ đến tình cảm sâu đậm của Hoa Tử Việt và Cao Kiều. Tôi hiểu bây giờ tôi có giải thích như thế nào thì anh ta cũng sẽ nghĩ rằng tôi đang giảo biện, sẽ khiến anh ta hận tôi thêm mà thôi.



Nếu đã là thế, tôi chẳng buồn giải thích với anh ta nữa.



“Sô cô la là tôi tặng, nhưng tôi không hề đụng tay đụng chân vào đấy, anh có tin hay không thì tùy. Cô ta không có thù với tôi, tôi không cần phải hãm hại cô ta. Từ trước đến giờ tôi chưa từng tiếp cận cô ta. Tôi biết anh cảm thấy tôi rất phiền, không cần anh đuổi tôi đi, tôi sẽ tự cút đi ngay.”



Sau khi nói dứt lời, tôi bèn quay người bỏ đi. Hoa Tử Việt giữ tôi lại rồi giơ tay lên.



Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Hoa Tử Việt, đừng nói là Cao Kiều, đến cả anh thì tôi cũng chưa từng muốn gần gũi. Sở dĩ hôm nay tôi có mặt ở đây là vì bị anh tính kế, xin anh buông ta cho tôi, đừng bắt nạt tôi nữa. Anh là anh tư không gì không làm được, chà đạp một người phụ nữ dưới chân mình làm anh cảm thấy vinh quang lắm ư?”





Bàn tay đang giơ lên của anh ta chậm rãi hạ xuống, nhưng ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn. Anh ta mấp máy môi phun ra một chữ quen thuộc: Cút!



Tôi không nói gì nữa, chỉ quay người bỏ đi.



Sau khi rời khỏi Phong Lâm Biệt Uyển, tôi trở về nơi ở trước kia của mình.



Tôi cảm thấy mình đã rất cố gắng rồi, nhưng vẫn không thể hòa nhập vào cuộc sống của Hoa Tử Việt được. Trong lòng anh ta, Cao Kiều luôn ở vị trí cao nhất, còn tôi chỉ đê tiện như hạt bụi mà thôi. Anh ta vui thì bố thí cho tôi một chút, còn không vui sẽ bảo tôi cút đi.




Tôi cảm thấy mệt nhoài, không muốn tiếp tục sống như thế này nữa. Tôi muốn đón Tiểu Phong về, một mình nuôi con khôn lớn. Nhưng tôi biết Hoa Tử Việt sẽ không đồng ý, với thế lực của anh ta, tôi muốn đón Tiểu Phong về là chuyện không thể nào.



Hơn nữa nếu xét về hoàn cảnh trưởng thành, Tiểu Phong ở nhà họ Hoa sẽ tốt hơn sống với tôi rất nhiều lần. Đương nhiên tôi rất hy vọng mình được ở bên cạnh con, nhưng thân là một người mẹ, tôi lại không thể quá ích kỷ, chỉ biết lo cho cảm nhận của mình, tôi phải cho con một tương lai tốt đẹp.



Tôi cầm điện thoại lên, gọi cho hiệu tưởng Lưu đến nhà tôi hôm bữa một cuộc, rồi mới biết Cao Kiều đã nhập viện thật, tôi bèn hỏi thăm tên bệnh viện và phòng cô ta đang nằm.



Sáng ngày kế, tôi mua một bó hoa đến bệnh viện nơi cô ta đang nằm.



Cao Kiều nhìn thấy tôi đến, gương mặt cô ta toát ra vẻ ngạc nhiên, nhưng trở nên bình tĩnh rất mau, cô ta cất tiếng chào hỏi tôi: “Xin chào, Cô Đào.”



Trước kia tôi đã sửa lời cô ta rồi, bảo cô ta gọi mình là bà Hoa, nhưng lần này gặp lại nhau, cô ta vẫn gọi tôi là Cô Đào, điều này chứng tỏ rằng cô ta không hề muốn công nhận việc tôi thật sự là vợ của Hoa Tử Việt.



“Cô Lâm, đỡ hơn rồi chưa?” Tôi lạnh nhạt hỏi.



“Không có việc gì lớn, chỉ bị ngộ độc thực phẩm thôi. Cảm ơn Cô Đào đã quan tâm.”



Tôi đặt hoa xuống tủ bên giường: “Cô Lâm, vì ăn sô cô la tôi tặng mà cô mới bị ngộ độc thực phẩm à? Nhưng cô Lưu cũng cầm một hộp, sao sao cô ấy chẳng bị gì?”




Tôi nhìn cô ta chăm chú, rõ ràng có thể cảm nhận được ánh mắt cô ta thay đổi.



“Tôi đâu có nói như thế, là bác sĩ bảo vậy đấy. Tất cả mọi kết luận đều là do bác sĩ nói, Cô Đào có lòng tốt tặng sô cô la cho tôi thì làm sao tôi không cảm kích được kia chứ.” Cao Kiều ra vẻ vô tội.



“Tôi cũng không cần cô Lâm phải cảm kích. Tôi tặng sô cô la cho cô là vì lịch sự mà thôi. Nhưng tôi không ngờ chỉ một hộp sô cô la lại dẫn đến rắc rối như thế này. Nếu như vì sô cô la tôi tặng mà cô Lâm bị bệnh thì tôi xin lỗi cô.”



Tôi khom lưng, cố gắng xin lỗi một cách chân thành.



Đương nhiên tôi không muốn xin lỗi, nhưng bây giờ Cao Kiều là cô giáo của Tiểu Phong, cô ta gần như có thể tiếp xúc với Tiểu Phong bất kỳ lúc nào, tôi sợ rằng vì hận mình mà cô ta làm chuyện gì bất lợi với con.



“Cô Đào không cần phải xin lỗi tôi, cũng có thể vì tôi ăn những thứ khác nên mới bị ngộ độc thực phẩm, cũng không phải là bác sĩ không chuẩn đoán sai.” Cao Kiều cười cười rồi nói.



Đột nhiên điện thoại của Cao Kiều đổ chuông, cô ta cầm điện thoại lên rồi bắt máy. Gương mặt nở nụ cười quỷ dị, cô ta cười như thế làm cho tôi cảm thấy rất bất an.



“Vậy cô Lâm nghỉ ngơi đi cho khỏe, tôi không quấy rầy cô nữa.” Tôi chuẩn bị bỏ đi.




“Cô Đào nghe anh Hoa nói tôi nhập viện à?” Đột nhiên Cao Kiều lại chuyển đề tài đến Hoa Tử Việt.



Tôi đang ngầm suy đoán ý tứ trong lời nói của cô ta, cô ta muốn biết thái độ của Hoa Tử Việt hay là muốn cái gì khác đây?



“Không phải, tôi nghe hiệu trưởng Lưu nói, gần đây Tử Việt tương đối bận rộn, chúng tôi gần như không có thời gian nói chuyện với nhau.” Tôi hờ hững đáp lại cô ta.



Nếu như cô ta biết tôi bị Hoa Tử Việt đuổi ra khỏi nhà vì chuyện cô ta bị nhập viện, thế thì chắc cô ta sẽ vui lắm nhỉ? Có lẽ đây là nguyên nhân cô ta muốn do thám?



Cô ta cười cười, rồi nhẹ nhàng ừm một tiếng.




Vào lúc này, đột nhiên có người gõ cửa, cô ta nhìn chai nước truyền rồi lại nhìn tôi, ra hiệu cho tôi giúp cô ta mở cửa.



Thực chất cánh cửa phòng bệnh không hề khóa, người bên ngoài gõ cửa chỉ vì phép lịch sự mà thôi, cô ta chỉ cần nói một câu mời vào thì đối phương có thể bước vào ngay.



Nếu cô ta kêu tôi ra ngoài mở cửa, tôi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ bước đến mở cửa phòng bệnh ra. Người xuất hiện trước mắt tôi lại chính là Hoa Tử Việt, anh ta cầm một bó hoa trên tay, và cả chiếc hộp giữ ấm.



Anh ta nhìn thấy tôi cũng ngẩn người, ánh mắt lại toát ra vẻ cảnh giác.



“Tôi đến thăm cô Lưu…”



Tôi vẫn còn chưa nói dứt lời đã nghe thấy có tiếng động bên trong, Vừa quay đầu nhìn lại nhìn chợt thấy Cao Kiều ngã sóng soài từ trên giường xuống, ống kim truyền dịch bị văng sang một bên, cô ta nằm trên mặt đất, mái tóc xõa bù xù, luôn miệng rên rỉ.



Cô ta cũng nhanh tay lẹ chân thật, trong lúc tôi quay đi mở cửa thì cô ta đã ngã xuống giường.



Nhưng ban nãy còn đang nằm ở đấy, sao đột nhiên lại té xuống mặt đất một cách nhếch nhác như vậy kia chứ?



Chỉ có một câu giải thích thôi, đó là cô ta tự mình ngã xuống.



Tôi chợt nhớ đến nụ cười khiến cho người ta cảm thấy bất an của cô ta sau khi nghe điện thoại.



Hoa Tử Việt đẩy ra tôi rồi xộc vào trong phòng: “Kiều Kiều, em sao thế? Cô ta làm gì em vậy?”



Trái tim của tôi lại trĩu nặng.