Vợ Nhà Người Ta

Chương 24: Quà tặng




Tôi khẽ gật đầu với cô ta, tiếp tục đi ra ngoài.



Nhưng mà cô ta lại đi theo sau: “cô cũng ăn cơm ở đây nữa hả, cảm ơn cô đã giới thiệu điện thoại cho tôi nha, dùng rất tốt.”



Tôi lại gật đầu một cái: “Thật ngại quá, tôi còn phải đi làm nữa, đi trước đây.”



“Được rồi, hẹn gặp lại.” Cô ta mỉm cười phất phất tay với tôi.



Tôi đi ra khỏi nhà hàng, quay đầu nhìn lại thấy Hoa Tử Việt đi từ trên lầu xuống, quả nhiên đang trò chuyện với cô gái kia, tôi cũng không biết là bọn họ đang nói cái gì.



Tưởng Thần Long vẫn luôn chờ đợi ở bên ngoài, anh ta đi tới: “Xe ở bên kia.”



Tôi biết đây là do Hoa Tử Việt đã chuẩn bị tốt, bây giờ tôi đang nằm trong trạng thái bị giám sát, Hoa Tử Việt chắc chắn sẽ không cho phép tôi dẫn con của anh ta thoát khỏi sự khống chế của anh ta.



Tôi leo lên xe của Tưởng Thần Long, lại trầm mặc cả một đường, tôi cảm giác gặp Cao Kiều ở trong nhà hàng không phải là một chuyện ngẫu nhiên, nhưng mà cũng không giống như là Hoa Tử Việt cố ý hẹn đâu nhỉ. Nếu như anh ta thật sự hẹn Cao Kiều, anh ta không cần phải hẹn cả tôi để ảnh hưởng bọn họ, bởi vì đối với anh ta mà nói tôi vốn không hề quan trọng, nếu như tôi không có con, chẳng phải tôi chả là cái thá gì sao.



Nếu như không phải do Hoa Tử Việt hẹn đến thì đó chính là cuộc gặp gỡ trùng hợp? Nhưng mà tại sao lại trùng hợp như thế chứ? Cao Kiều này đến đây từ đâu? Đến để làm gì? Một người mà Hoa Tử Việt quan tâm như vậy chắc chắn sẽ cố gắng hết sức mà tìm kiếm, tại sao bây giờ mới đột nhiên xuất hiện.



Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình càng suy nghĩ lại càng phức tạp, nhưng mà lại không bắt được trọng điểm.



Lấy lại tinh thần thì đã về đến Phong Lâm Biệt Uyển.



Sau khi tôi đi vào thì Tưởng Thần Long là dặn dò một lần nữa, anh tư đã nói kêu tôi không được đi ra ngoài, phải ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt.



Sau đó, anh ta còn nhấn mạnh lại một câu, nhất định phải nghe lời của anh tư, tính tình của anh ta không tốt lắm.



Tắm rửa thay quần áo xong thì sau đó tôi đi ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy thì đã là hoàng hôn, không biết có phải là do mang thai hay không, hình như tôi đã trở lên thích ngủ.



Đã sớm trôi qua thời gian tan học, Tiểu Phong vẫn chưa về nhà, tôi hơi lo lắng gọi điện thoại cho Tưởng Thần Long, Tưởng Thần Long nói Tiểu Phong và Hoa Tử Việt đang ở cùng với nhau, anh ta đang dẫn Tiểu Phong đi mua chút đồ.



Anh ta vậy mà lại dẫn theo con nít đi mua sắm, đó là chuyện mà tôi không ngờ tới.



Vừa cúp điện thoại không bao lâu, tôi lại nghe thấy âm thanh của xe hơi.



Tôi đi đến ban công, nhìn thấy Hoa Tử Việt bước xuống từ trên xe, sau đó ôm Tiểu Phong xuống, khoảng cách từ bãi đậu xe đến cửa có mấy bước, vậy mà lại để Tiểu Phong ngồi ở trên cổ của anh ta, cả hai nói chuyện cười đùa với nhau, vui vẻ hòa thuận.



“Mẹ ơi!” Tiểu Phong vui vẻ kêu gọi cả một đường đi lên trên lầu.



“Về rồi đó à? Mua cái gì đó?” Tôi cười hỏi.



“Rất nhiều quần áo và đồ chơi luôn á.” Tiểu Phong đắc ý nói.



Tôi cảm thấy Hoa Tử Việt quá cưng chiều Tiểu Phong, nhưng mà tôi lại không có cách nào khác.




“Mẹ, con còn mua quà cho mẹ nữa đó.” Tiểu Phong thần bí nói.



“Hửm?” Tôi hứng thú nhìn thằng bé.



Thằng bé xòe lòng bàn tay đặt ở sau lưng ra, ở bên trong có một chiếc nhẫn.



Một chiếc nhẫn kim cương rất lớn, lớn đến nỗi bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ cũng chỉ có thể miễn cưỡng mới nắm được.



Tôi nhẹ nhàng nhận lấy, trong lòng vẫn hơi kích động một chút, dù sao đây cũng là trang sức quý giá nhất mà tôi từng nhìn thấy.



“Đây là món quà kết hôn con tặng cho mẹ đó.” Tiểu Phong nói.



Câu nói như vậy đương nhiên không phải là điều mà một đứa nhỏ ba tuổi sẽ suy nghĩ được, chắc chắn là Hoa Tử Việt đã dạy cho thằng bé.



Cho nên đây là muốn cho tôi hưởng ngon ngọt một chút, để tôi yên tâm làm một công cụ sinh con nuôi con hay sao?



“Mẹ không cần đâu, mẹ không cần cái này, con trả lại nó cho chú Hoa đi.” Tôi đưa lại nhẫn cho Tiểu Phong.



Tiểu Phong hơi thất vọng: “Mẹ, mẹ muốn nó mà, đây không phải là chú Hoa tặng đâu, là của con tặng đó.”




“Tiểu Phong ngoan, mẹ thật sự không cần mà.”



“Tấm lòng của con cái, cô không nhận tình cảm mà lại đả kích đến con.” Không biết là Hoa Tử Việt đi lên lầu từ lúc nào, đứng ở đầu cầu thang lạnh lùng nói.



“Mẹ muốn mà, muốn mà.” Tiểu Phong vẫn nhét chiếc nhẫn vào trong tay của tôi, trong lòng của thằng bé tràn đầy vui vẻ, muốn cho tôi bất ngờ, nhưng mà tôi lại từ chối không nhận, quả thật thằng bé sẽ rất đau lòng.



Tôi không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, lúc này Tiểu Phong mới cười, thằng bé muốn đeo lên cho tôi, nhưng mà thằng bé nhỏ, đeo cả nửa ngày cũng không đeo lên được.



Hoa Tử Việt quỳ xuống cầm chiếc nhẫn ở trên tay, sau đó kéo tay của tôi qua, chậm rãi đeo lên cho tôi.



Tôi cùng với anh ta, còn có Tiểu Phong, ba cái đầu kề sát lại với nhau, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đó, mùi nước hoa tỏa ra từ trên người của anh ta, trong lòng của tôi hơi rung động.



“Tiểu Phong, đi xem cơm đã làm xong chưa đi con.” Hoa Tử Việt nói.



Tiểu Phong nhìn tôi một cái, lại nhìn Hoa Tử Việt một cái, hiểu chuyện chạy ra bên ngoài.



Tôi chuẩn bị tháo chiếc nhẫn đó ra: “Tấm lòng thì tôi nhận, nhưng mà một chiếc nhẫn có giá đắt như vậy, tôi nhận không nổi.”



Giọng nói của Hoa Tử Việt rất lạnh lùng: “Không cần trả lại cho tôi, nếu như cô thật sự ghét bỏ nó thì cứ ném đi đi.”



Nói xong liền đứng dậy xoay người muốn đi xuống lâu.




Đi được vài bước, lại quay người trở lại: “Còn nữa, đừng quấy rầy Cao Kiều, hiện tại cô ấy không nhớ rõ gì cả, không nên làm tổn thương cô ấy.”



Lời nói này quá mập mờ, cô gái tên là Cao Kiều, tôi đã từng gặp hai lần, nhưng mà đều là ngẫu nhiên gặp nhau, sao tôi lại làm phiền cô ta chứ?



Còn có, cô ta không nhớ rõ cái gì cả, là có ý gì vậy?



Chẳng lẽ là bây giờ Cao Kiều thật sự không nhớ nổi Hoa Tử Việt? Càng không biết anh ta trân trọng tất cả những kỷ niệm về cô ta giống như là một báu vật?



Hoa Tử Việt không cho tôi có cơ hội để giải thích, cũng không giải thích lời của anh ta nói với tôi.



Mà dựa vào tính cách của anh ta, có giải thích thì anh ta cũng sẽ không nghe, mà anh ta cũng sẽ không thèm giải thích bất kỳ hành động hay lời nói nào của bản thân.



Tối ngày hôm đó, tôi nằm ở trên giường, tôi cứ nhìn chiếc nhẫn kia nhiều lần, tâm trạng cực kỳ phức tạp.



Đây là món quà quý giá nhất mà tôi được nhận, theo lý thuyết thì tôi nên kích động và cảm kích, nhưng mà viên kim cương lấp lánh kia lại không thể để cho tôi vui vẻ. Bởi vì tôi biết, nhiều lắm thì đó cũng chỉ là ngợi khen và bố thí, không có liên quan gì đến tình nghĩa.



Nhưng mà trong sự hiểu biết của tôi, chiếc nhẫn kim cương hẳn là đại biểu cho sự vĩnh hằng, nó nhất định phải liên quan đến tình nghĩa mới có ý nghĩa được.



Con người không vui vẻ là bởi vì bọn họ muốn càng nhiều hơn.



Mấy ngày tiếp theo, tôi thật sự không bước ra cửa một lần nào, người giúp việc không cho, bản thân tôi cũng không muốn đi ra ngoài, cũng không có gì làm nữa, cũng không có chỗ để đi.



Chiều hôm nay, không khí oi bức, tôi mệt mỏi buồn ngủ, chợt bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.



Là một số điện thoại xa lạ, tôi ấn nghe. Bên trong truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Con của cô đang ở trong tay của tôi, đến nghĩa trang liệt sĩ đi, nếu không thì tôi sẽ chơi chết nó.” Nói xong rồi cúp điện thoại.



Lần này tôi đứng ngồi không yên, phản ứng đầu tiên của tôi đương nhiên phải gọi cho Hoa Tử Việt, nhưng mà điện thoại của anh ta lại không gọi được, tôi lại gọi điện thoại cho Tưởng Thần Long, vậy mà cũng không có cách nào liên lạc được.



Lúc này, điện thoại di động lại vang lên, là một tấm ảnh chụp của Tiểu Phong.



Sau đó lại là một tin nhắn: Nếu như cô dám báo cảnh sát, trước tiên sẽ chặt một cánh tay.



Tôi lập tức bối rối, gọi qua số điện thoại kia, hắn ta lại không chịu nghe, chờ đến lúc tôi cúp máy thì hắn ta đã gửi tin nhắn tới, nói chỉ cho tôi nửa tiếng đồng hồ, nếu như tôi không xuất hiện thì hắn ta sẽ ra tay.



Nửa tiếng đồng hồ, căn bản của không cho tôi thời gian để suy nghĩ, đối với tôi mà nói, mạng sống của con mình còn quan trọng hơn so với tôi, tôi tuyệt đối không thể để cho thằng bé bị tổn thương một chút nào.



Nếu như lúc trước tôi đi ra cửa thì người giúp việc chắc chắn sẽ cản lại, cũng không thể giải thích rõ với bọn họ, hơn nữa cũng không có thời gian để giải thích.



Rơi vào đường cùng, tôi đi từ gốc ban công ở đằng sau tầng hai, từ từ leo men theo ống thoát nước ở bên cạnh tường, thuận theo ống thoát nước mà chạy ra ngoài.