Vợ Nhà Người Ta

Chương 20: Bí mật trên lầu




Tôi vốn cho rằng bên trong sẽ nhiều đồ vật. Nhưng thật ra hoàn toàn ngược lại, trong phòng vô cùng đơn giản, chỉ có hai đồ vật, một chiếc đàn dương cầm và một chiếc xe đạp.



Hai thứ này nhìn qua có vẻ lâu đời. Nhất là xe đạp kiểu dáng rất cũ. Nhưng những chỗ bị rỉ sét đã được cẩn thận xử lý qua.



Trên đàn dương cầm có một khung ảnh thủy tinh rất đẹp, người trong ảnh càng xinh đẹp. Cô gái trẻ tuổi mặc váy màu trắng, nghiêng người dựa vào xe đạp, nhan sắc xinh đẹp, cười tươi như hoa.



Tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái kia thì trong lòng cảm thấy ê ẩm. Rõ ràng cô gái này là người trong lòng Hoa Tử Việt. Đàn dương cầm và xe đạp cũng là đồ có liên quan đến cô ấy.



Tôi cầm khung ảnh suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng ô tô truyền đến, sau đó là tiếng Tiểu Phong vui vẻ gọi: “Chú Hoa!”



Hoa Tử Việt đột nhiên quay về! Tôi hoảng hốt, vội vã đặt khung ảnh vào chỗ cũ, bởi vì quá hoảng loạn nên tay chạm vào giá đỡ dương cầm, khung ảnh rơi xuống đất ‘Choang’ một tiếng vỡ nát.



Tôi càng thêm hoảng loạn, vội vàng đi nhặt mảnh thủy tinh khung ảnh, từng mảnh nhỏ nhặt lên.



Lúc này tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang. Từng bước một giống như gõ vào trong lòng tôi, Hoa Tử Việt tới.



Tôi cảm giác mình sợ hãi đến mức không thở được. Nhưng không thể trốn tránh được nữa, tôi xâm nhập vào vườn hoa bí mật của anh, còn lỡ tay làm vỡ khung ảnh, tôi xong đời rồi.



Cửa bị đẩy ra, Hoa Tử Việt nghiêm mặt đứng ở cửa, ánh mắt giống như dao bắn về phía tôi.



“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý.” Tôi yếu ớt nói.



Anh không nói gì, chỉ khung ảnh trong tay tôi và mảnh nhỏ trên mặt đất, trong mắt giống như muốn phun ra lửa.



Anh lập tức lao tới cướp lấy khung ảnh từ tay tôi, nâng niu trong tay, khẽ run lên.





“Tôi xin lỗi…”



Tôi còn chưa nói xong, anh tát tôi một cái, dường như anh dùng hết sức, tôi bị đánh đến mắt nổi đom đóm, vất vả lắm mới chống lên tường đứng vững. Khóe miệng mặn mặn, tôi đưa tay lên, có máu.



Một khung ảnh mà thôi, anh lại nổi giận như thế. Có thể thấy được một người sống là tôi không thắng nổi một tấm ảnh cũ. Trái tim tôi nặng nề xuống.



“Cút, mãi mãi không cần quay lại.” Giọng anh lạnh đến thấu xương.




Tôi đi ra ngoài, đi vài bước dừng lại, tôi muốn nói với anh trong khoảng thời gian này cảm ơn anh chăm sóc tốt cho tôi và con trai, cảm ơn anh cho mẹ con chúng tôi sự ấm áp.



Lúc này anh cúi đầu, quỳ một chân lên mặt đất, nhặt từng mảnh vỡ tôi chưa nhặt xong. Anh cong người, tỏa ra sự đau khổ nặng nề.



Trong lòng tôi vừa chua xót vừa đau đớn, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, không biết đau lòng cho anh hay là cho chính mình.



Tôi muốn nói cảm ơn nhưng vẫn không nói ra. Tôi biết lúc này anh tức giận với mình, không muốn nghe tôi nói gì.



Bước chân tôi nặng nề bước xuống lầu, nhìn đến người hầu đang ngăn cản Tiểu Phong muốn đi lên.



Tôi lau nước mắt, không muốn để cậu bé thấy, nhưng cậu bé vẫn thấy được: “Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ và chú Hoa cãi nhau sao?”



Tôi cong lưng bế cậu bé lên, nước mắt không ngăn được. “Tiểu Phong, chúng ta đi.”



“Mẹ, chúng ta đi đâu?” Tiểu Phong hỏi.




Tôi nhất thời không trả lời được, bởi vì tôi cũng không biết đi đâu. Nhưng cho dù không có chỗ để đi thì cũng phải đi, người ta nói tôi cút đi, tôi không thể ăn vạ ở chỗ này.



Tôi ôm Tiểu Phong đi về phía cửa, lúc sắp ra cửa Tiểu Phong bỗng nhiên nói: “Mẹ, chúng ta thật sự phải đi sao? Chúng ta không thể ở chung với chú Hoa sao?”



Trong lòng tôi đau như dao cắt. Không nói gì, tiếp tục ôm cậu bé đi ra ngoài.



“Mẹ, con không muốn đi, con muốn chơi với chú Hoa. Chú Hoa và mẹ cãi nhau thì có thể làm lành. Cô giáo nói nắm tay đối phương nói xin lỗi thì có thể làm lành với nhau.”



Tiểu Phong thấy tôi không nói lời nào, bắt đầu giãy giụa, chết sống muốn xuống: “Mẹ, con không muốn đi. Con không muốn về nhà kia. Ba sẽ đánh con, bà nội cũng sẽ cấu con.”



Lúc đứa bé cố gắng giãy giụa, sức lực cũng rất lớn. Tôi không bế nổi.



“Sao con lại không hiểu chuyện như thế chứ? Con còn ồn ào thì mẹ sẽ đánh con!” Tôi khóc lóc nói.



“Chú Hoa! Chú Hoa!” Tiểu Phong cũng khóc lớn lên. Vừa khóc vừa kêu.




Tôi đoán Hoa Tử Việt ở lầu ba vẫn nghe được, nhưng anh cũng không phản ứng.



Khu biệt thự rất lớn, đi ra ngoài cũng rất xa. Tiểu Phong từ từ không giãy giụa, ngoan ngoãn ôm cổ tôi, khẽ nức nở.



Đi ra khu biệt thự, tôi ôm Tiểu Phong chờ xe ở ven đường. Nhưng đợi mười phút vẫn không có xe đi qua. Người trong khu biệt thự đều có xe, cho nên xe taxi cũng rất ít đến chỗ này.



Lúc này trời lại đổ mưa, lúc đầu chỉ có mất hạt, bỗng nhiên ngày càng lớn.




Mưa to thì sợ càng khó bắt xe. Tôi ôm Tiểu Phong đứng dưới biển quảng cáo tránh mưa, mưa ngày càng lớn, không hề có dấu hiệu dừng lại.



Lúc này một chiếc Porsche chạy tới từ trong mưa, Tiểu Phong đã vui mừng gọi: “Chú Hoa…”



Nhưng cậu bé nhìn tôi một cái thì yếu ớt im lặng.



Hoa Tử Việt cầm ô xuống xe, đi đến trước mặt tôi và Tiểu Phong giang tay ra: “Tiểu Phong ngoan, chúng ta về nhà.”



Tiểu Phong không dám đồng ý, nhìn về phía tôi.



Trong lòng tôi không muốn trở về, nhưng hiện tại tôi thật sự không có chỗ để đi. Trước khi tôi chưa tìm được chỗ dừng chân mới thì tôi không thể liên lụy đứa bé chịu khổ với mình.



Tôi im lặng đưa con cho Hoa Tử Việt, ánh mắt anh lạnh như băng, không hề có chút độ ấm.



Anh ôm đứa bé đi về phía xe, lại không định đón tôi. Anh muốn chỉ có đứa bé.



Trái tim tôi ngổn ngang: “Tiểu Phong, con trở về với chú Hoa, mẹ đi xử lý chút việc.”



Tôi nói xong thì chạy vào trong màn mưa. Dưới tình huống như vậy tôi không thể ăn vạ không đi, có anh chăm sóc đứa bé, tôi cũng yên tâm.



Dù sao tôi cũng phải tìm một chỗ để đặt lòng tự trọng của mình.