Vợ Ngọt

Chương 72: Ngoại truyện Cuộc sống ấm áp hàng ngày




Thời điểm giữa tháng sáu, Hạ Nhiên trở về Dao Tỉnh một chuyến.

Nhưng phiền phức là, Lục Hãn Kiêu cũng một mực đòi đi theo, đã thế còn liên kết cùng Đào Tinh Lai đang nghỉ phép thành một khối, mặt dày mày dạn mà leo lên xe của anh.

Cũng là đưa ra một cái lý do không thể nào quen thuộc hơn, “Tôi tưởng niệm Đào Uyên Minh (*).”

(*) Đào Uyên Minh tên Nguyên Lượng, một nhà thơ nổi tiếng của Trung Quốc thời Đông Tấn

Hạ Nhiên: “Cậu nhớ tới ông ta thì đi tìm ông ta đi, đi theo tôi làm gì?”

Lục Hãn Kiêu nói: “Tôi muốn về nhà ba cậu để làm lễ rửa tội.”

Hạ Nhiên cười lạnh một tiếng, “Nhà ông ấy chỉ có thuốc trừ sâu cùng phân hóa học thôi, bao no.”

Đào Tinh Lai là fan trung thành của dâu tây, đam mê hai mươi sáu năm liền, lương tâm so với Lục Hãn Kiêu không thể tốt hơn.

Cậu ôm một rổ dâu tay thật chặt, “Anh Lục Lục, cái bụng nho nhỏ của anh, thuốc trừ sâu với phân hóa học đang đợi anh, lát nữa đừng có cướp dâu tây của em. Thương anh.”

“Biến đi.” Hai mắt Lục Hãn Kiêu trợn trắng, “Em có thể yêu trời cao đấy, anh đây không dám nhận.”

“Ghét bỏ em à, chán ghét. Anh rể Hạ, từ nay về sau, em chỉ toàn tâm toàn ý đối với anh, thật là cảm động trời đất.”

Hạ Nhiên cũng không quá nguyện ý: “Anh đang lái xe, vì sự an toàn của mọi người trên xe, Tinh Lai ngoan, đừng có làm anh ghê tởm.”

Lục Hãn Kiêu: “Ha ha ha.”

Đào Tinh Lai giận dữ, “Hai người đàn ông thô kệch, như thế nào lại nói chuyện với Ảnh đế như vậy? Em nói cho hai anh nghe, Kiều Thù của em đánh nhau vô cùng lợi hại. Chỉ cần đưa thẳng chân từ trên xuống dưới, có thể khiến cho các anh ngã thẳng tắp xuống mồ, sang năm mồ xanh cỏ nảy mầm nở hoa luôn.”

Hạ Nhiên: “Đúng vậy, sau đó có thể nở ra một đóa hoa ăn thịt người, ngậm cái đầu của em.”

Lục Hãn Kiêu: “Giòn giòn, sẽ không phun ra xương cốt.”

Đào Tinh Lai tiếp tục ôm chặt dâu tây của cậu, “Không chơi với các anh nữa.”

Người này thật là?

Ba người lảm nhảm như đang phân vai diễn tuồng, mồm mép chẳng khác nào súng máy, cuối cùng cũng đã tới nơi cần đến.

Lục Hãn Kiêu sau khi xuống xe, đánh giá biệt thự trước mặt, “Không tồi, địa thế tốt, giao thông thuận lợi, cửa lớn hướng về phía Đông, nhận được ánh sáng mặt trời, hút tinh khí, hai tầng ngụ ý hô mưa gọi gió. Rất tốt.”

Vẻ mặt Đào Tinh Lai sùng bái, “Má ơi, Anh Lục Lục, anh thế mà cũng biết coi phong thủy, quá toàn năng rồi. Em phải cho anh thăng quan mới được.”

Lòng Lục Hãn Kiêu tràn đầy mong chờ, “Thăng lên chức gì?”

“Thăng anh lên làm ngọn hải đăng cho em, người em tin tưởng.” Đào Tinh Lai bẻ ngón tay, “Kiều Thù, Lý Đạo, Lý Tiểu Long, Lương Triều Vĩ, Lưu Đức Hoa… Đúng! Anh được vinh danh là thần tượng thứ 250 của em.”

Nội tâm của Lục Hãn Kiêu muốn thốt ra một câu anh đây muốn thao mẹ cậu (*).

(*) Nghĩa như câu ĐMM trong tiếng Việt.

Sau lại thấy không quá thích hợp liền đổi thành, “Đào Nhi, em nên được trả về nhà máy sản xuất làm lại một chút.”

“Em nghĩ, chẳng qua là mẹ em với Thị trưởng có khả năng là ăn không tiêu.”

Hạ Nhiên đỗ xe xong, nhảy xuống, lấy xuống kính mát, treo ở ngón trỏ, sau đó gài lên cổ áo, “Hai cậu được rồi đó, nói chuyện phải lịch sự một chút, chơi lưu manh cái gì chứ. Ngoài miệng công phu lợi hại cũng vô dụng, mấu chốt là thao tác thực tế.”

Lời này đụng trúng vảy ngược của Lục Hãn Kiêu, “Cậu có ý gì hả, có vợ là ghê gớm lắm à, tôi đây cũng có!”

Giọng nói của Hạ Nhiên nhẹ nhàng, “Cậu đơn phương quyết định, vô dụng thôi.”

Nói rất hay. Lục Hãn Kiêu cảm thấy tim mình rạn nứt, “Ai nói vô dụng chứ, một đêm hai lần, chất lượng đạt tới tiêu chuẩn Châu Âu đấy.”

Đào Tinh Lai nhanh chóng che lỗ tai, “Em không nghe không nghe không nghe, thật là không biết xấu hổ không biết xấu hổ.”

Hạ Nhiên nhướng mày, bình tĩnh bước về phía trước.

Lục Hãn Kiêu ủ rũ cụp đuôi, nắm góc áo cái áo sơ mi quý đến không biết xấu hổ của mình, trong lòng tràn ngập mất mát.

Đào Tinh Lai đuổi theo Hạ Nhiên, “Anh rể, chờ em, đỡ em.”

Bước chân Hạ Nhiên không dừng lại, thoáng nghiêng đầu, “Làm sao?”

“Sợ lát nữa nhìn thấy chị em, em sẽ mừng đến ngất xỉu.

“…”

- -----

Giản Tích mang thai bốn tháng, ba tháng đầu phản ứng mang thai cực kỳ kịch liệt. Chỉ uống nước thôi cô có thể nôn ra trong năm phút đồng hồ, vì thế xin nghỉ bệnh, ở nhà chịu đựng những phản ứng của những tháng đầu thai kỳ.

Tuần trước, cùng với bà ngoại, mang theo Manh Manh về quê.

Thời điểm mở cửa, Đào Tinh Lai tranh đứng đầu tiên, “Chị, ôm em, ôm em.”

Trên mặt Giản Tích mỉm cười, khí sắc so với lúc trước tốt lên không ít.

Cô chậm rãi đi tới, đẩy Đào Tinh Lai một cái, nhìn người phía sau, Hạ Nhiên lúc này đã sớm mở rộng hai cánh tay, ôm lên.

Tư thế ôm của Hạ Nhiên cũng thực bá đạo, ôm xong rồi, còn hôn hôn má cô.

Giản Tích rất ngoan mà nói: “Hiện tại em có thể ăn có thể ngủ, quả thực đã được hồi sinh rồi.”

Hạ Nhiên cười, ánh mắt chuyển qua bụng nhỏ của cô, sau đó cong lưng, giả vờ hung dữ với bụng cô, “Thằng nhóc thối, còn dám hành hạ mẹ con, ra tới ba sẽ cho con một trận.”

Giản Tích xoa xoa đầu anh, cười không lộ răng, dịu dàng nói: “Ông chủ Hạ, anh còn hung hăng một câu nữa, liền sẽ bị đánh đó, có biết không?”

Lục Hãn Kiêu vỗ tay tỏ ý vui mừng, “Anh đã luyện qua, Tiểu Tích, chọn anh, chọn anh đi.”

Giản Tích nhường đường, dẫn mọi người vào trong, “Mọi người tự đi tìm chỗ ngồi đi, em không cần phải đón tiếp, trái cây gì đó, muốn ăn thì tự mình đi rửa.”

Hạ Nhiên hỏi: “Ba với Manh Manh đâu?”

“Đi vườn thực nghiệm rồi.” Giản Tích nhìn đồng hồ, “Đi được hơn một tiếng rồi. Ba nói hôm nay sẽ trồng mới cái gì đó.

Hạ Nhiên nghĩ chắc là lúa vụ mùa.

“Anh rể, em muốn đi xem ba mẫu ruộng lúa tốt nhà anh.” Đào Tinh Lai buông dâu tây xuống.

“Được, cùng đi đi.” Hạ Nhiên đeo kính mát, mang dép lê, thuận tiện ném cho Đào Ảnh đế cùng Tiểu Lục tổng mỗi người một đôi.

Giản Tích lái xe dẫn đường, so với Hạ Nhiên còn quen thuộc hơn.

Lục Hãn Kiêu nhịn không được mà nghi vấn, “Cậu là con ruột của ba cậu sao? Sao mà cái gì trong nhà cũng không biết thế.”

Hạ Nhiên: “Nói thừa, hơn mười năm tôi không về nhà, mấy năm nay mới về thường hơn. Ông già có nhiều chỗ như vậy, tôi làm sao biết hết được.”

Đào Tinh Lai vẻ mặt mê ly, “Anh rể, anh còn là một thiếu niên hoang dã nổi loạn nha. Cảm giác thật tốt.”

Lục Hãn Kiêu: “Cho nên mới nói, tính cách như ông trời con này đã có nguồn gốc lâu dài. Đâu giống anh đây, dịu dàng nhiều tiền lại có tố chất. Đào Nhi, nói Giản Thị trưởng cho anh một giải thưởng.”

“Em nghĩ anh sẽ thích hợp nhận một cục gạch hơn.” Giản Tích đột nhiên nói.

Hạ Nhiên vừa nghe, cong lên khóe miệng, bổ sung tiếp lời của vợ, “Đúng vậy, nện một cục gạch xuống đầu, oanh oanh liệt liệt nở ra một đóa huyết hoa hồng.”

Lục Hãn Kiêu ngồi phía sau, duỗi tay bóp cổ Hạ Nhiên đang ngồi ở ghế lái phụ, “Tôi phải cho cậu thấy toàn bộ năng lực của tôi.”

Đào Tinh Lai xấu xa mà thò mặt lại gần, “Anh làm rất giống bộ dáng của em, không thu phí bản quyền.”

Giản Tích cảm thấy phiền phức, trong lòng âm thầm nói chuyện với đứa bé trong bụng, “Con trai, ngoan, con cứ ngủ yên đi, đừng nghe bọn họ nói năng bậy bạ, không lại ảnh hưởng đến thai giáo.”

Hai mươi phút sau, đã tới vườn thực nghiệm của Tập đoàn Chính An.

Nhìn một lượt, mùi hương có thể lan xa mười dặm.

Hơn nữa quy hoạch tương đối chỉnh tề, cách mỗi ba mét đều có ghi chú rõ ràng.

“Ớt, cà tím, cái này là dưa chuột.” Đào Tinh Lai nhìn qua mấy cái ghi chú, “Có rất nhiều chủng loại.”

Lục Hãn Kiêu đứng ở ruộng dưa chuột, rất có hứng thú mà nghiên cứu.

Hạ Nhiên đi qua hỏi: “Nhìn cái gì vậy?”

“Cái này.” Lục Hãn Kiêu chỉ vào một trái dưa chuột, gian xảo mà nói: “Tôi nhìn nó thấy thật thân thiết.”

“Thân thiết cái gì?’

“Rất giống hình dạng của tôi.” Lục Hãn Kiêu sờ trái dưa chuột, “Cậu không cảm thấy sao, nó thực là săn chắc sao?”

Hạ Nhiên: “Fuck! Cậu thật là ghê tởm.”

“Ghê tởm cái con khỉ, nghĩ đến đứa con thứ hai, cậu có hiểu không hả? Không có văn hóa thì nói ít lại đi.”

Lục Hãn Kiêu hái trái dưa chuột kia xuống, dùng lòng bàn tay chà xát, trực tiếp cho vào miệng.

Nước chảy giàn dụa, tướng ăn tương đối khó coi.

Hạ Nhiên nhịn không được nhắc nhở: “Tốt xấu gì cậu cũng là Giám đốc mà, ông già cậu còn làm Lãnh đạo Tỉnh của ngành Công an đó, cậu chú ý đến hình tượng một chút đi.”

Lục Hãn Kiêu sửa lời, “Ông già nhà tôi đã thăng quan, hướng đến Đế Đô phát triển, ăn vịt quay không ngớt. Tôi quan tâm đến hình tượng làm gì? Tôi có tiền, lại có nhan sắc, hàng to xài tốt còn dính người. Cậu quản được sao?”

Hạ Nhiên bị á khẩu không trả lời được, nghĩ thầm, thật là một kẻ lỗ mãng.

Đào Tinh Lai quay đầu nhìn lại, “Fuck! Anh Lục Lục, dưa chuột này có thuốc trừ sâu. Xong đời anh rồi.”

Lục Hãn Kiêu thảnh thơi: “Không có văn hóa thì ít nói lại đi. Trên bảng thông tin có viết, thuần sinh thái, không ô nhiễm, Đào Nhi, điều thông minh nhất em từng làm là gì?”

Bị nói đến, Đào Tinh Lai không nói tiếng nào.

Giản Tích mang thai liền ngồi ở một bên ngắm phong cảnh.

Lúc này, ở xa xa động cơ dầu diesel kiêu ngạo vang lên một tiếng rung trời.

Hạ Nhiên híp đôi mắt, dùng tay che nắng, nhìn ra chỗ tiếng vang.

Đào Tinh Lai chớp chớp mắt, “Trời ạ, cái này cũng quá ngầu đi.”

Lục Hãn Kiêu cũng nhìn đến ngây người, cảm thán nói: “Ta phảng phất thấy chính mình lúc về già.”

Chỉ thấy đồng ruộng vô ngàn, xanh tươi tốt, Hạ Chính An đang lái một cái máy kéo, trên mũi đeo một cái kính mát to bản, trên đầu đội mũ rơm, ngồi bên cạnh đang đeo đai an toàn là Hạ Manh Manh.

Hai ông cháu ngồi song song nhau, Manh Manh đứng lên, đôi tay trắng sữa béo mập chỉ về phía trước.

“Đi về phía ba đi ông nội.”

Hạ Chính An ít nói ít cười, một tay lái máy kéo một tai làm động tác OK với cháu gái. Sau đó, điều chỉnh hướng máy kéo, tăng tốc đi về phía trước.

Kỹ thuật lái xe của Hạ Chính An cực kỳ lợi hại, ở đồng ruộng gập ghềnh mà đi, giống như đang lái máy bay, đến chỗ rẽ còn trình diễn một chút, Hạ Nhiên cũng bị kinh hồn bạt vía.

Cuối cùng là một cái phanh gấp hoàn mỹ, máy kéo dừng trước mặt mọi người.

Manh Manh đưa tay duỗi về phía Hạ Nhiên, “Ba ôm ôm, ba ôm ôm.”

Hạ Nhiên một tay vòng qua cái bụng tròn tròn, trực tiếp đem người kẹp bên nách.

Manh Manh hưng phấn mà kêu to, trong tay còn túm một cây cỏ đuôi chó, “Con là tiểu tiên nữ, con muốn bay lên trời.”

Giản Tích ngồi bên ruộng, trên mặt trước sau đều mỉm cười.

Hạ Nhiên bế Manh Manh, chỉ vào Đào Tinh Lai, “Con gái, đây là ai?”

“Cậu của con.”

“Còn người này?”

Lục Hãn Kiêu vừa nghe, đầy mặt chờ mong mà đi sát lại một chút. Manh Manh nghĩ nghĩ, “À” một tiếng, “Chú này, là người mà mỗi tối trước khi đi ngủ ba phải mắng mấy lần.”

Lục Hãn Kiêu: “…”

Manh Manh biểu diễn, bắt chước ngữ khí của Hạ Nhiên, “Cậu ta thật là ngốc nghếch.”

Lục Hãn Kiêu: “…”

Hạ Nhiên vui vì không thể làm chuyện đó, hôn lên mặt con gái một cái.

Manh Manh cũng nghiêng đầu, hôn lên khuôn mặt tuấn tú của ba mình mà bẹp một cái.

Đào Tinh Lai đi đến đón lấy con bé, “Đi, cậu dẫn con đi hái trái cây.”

Hai người đi xa, Lục Hãn Kiêu cảm thán, “Manh Manh vừa nhìn là biết là con của cậu.”

Vẻ mặt Hạ Nhiên tự hào, “Cái đó là đương nhiên, gen của tôi cường đại, nơi nào cũng mạnh. Có thể không giống tôi sao.”

Lục Hãn Kiêu nhìn ngón tay, có chút mất mát, “Tôi cũng muốn có con gái.”

Lời này không phải là giả, nhà họ Lục xem như đại gia đình, nhưng kỳ lạ là thế hệ của bậc cha chú sinh ra đều là nam không có nữ nào họ Lục cả. Từ nhỏ sinh trưởng trong gia đình toàn nam, Lục Hãn Kiêu cảm thấy mình nhanh chóng cứng như cục đá.

Hạ Nhiên vỗ vỗ vai anh ta, “Trước khi cậu có con gái, cứ đem bao nhiêu sủng ái cho Manh Manh là được. Tiền bạc gì đó cũng đừng quá nhiều, mỗi tháng mười vạn là được.”

“Cậu cút ngay đi.” Lục Hãn Kiêu không muốn nói chuyện cùng anh nữa, nhiệt tình mà đi về phía Hạ Chính An, “Hạ Lão, có cái gì yêu cầu cứ việc sai xử.”

Hạ Chính An đeo kính mát, cùng Hạ Nhiên nhìn không khác mấy, khí tràng (*) của hai cha con không khác gì nhau.

(*) Năng lượng tỏa ra từ mỗi người.

Ông chỉ là một thửa ruộng, “Được, cấy mạ đi.”

Lục Hãn Kiêu còn rất hiếm lạ, chưa từng trải nghiệm được việc làm nông dân, vì thế hứng thú bừng bừng mà xăn ống quần lên nhảy một cái vào bùn.

Nhảy vào một cái liền game over, “Mẹ kiếp! Làm sao lại sâu như vậy.”

Hạ Nhiên quá ghét bỏ, “Lục Hãn Kiêu, về sau ra cửa đừng có nói chúng ta là anh em.”

Anh khom lưng, lộ ra một chút eo bụng tinh tráng, nhanh nhẹn xăn ống quần, sau đó bỏ dép lên, chân chậm rãi bước xuống ruộng.”

Dưới ánh mặt trời, dáng người cùng ngũ quan của Hạ Nhiên nổi bật thêm một bậc.

Anh ngẩng đầu, nhìn Giản Tích, cong miệng nói: “Ông xã lại có thêm fan girl sao?”

Không đợi vợ người ta trả lời, Lục Hãn Kiêu liền tiếp lời, “Cơm? Bây giờ là mấy giờ mà cạu lại muốn ăn cơm? Cơm trong nồi còn chưa nấu đâu. Nhịn một chút.”

“Ngày của tôi.(*)” Hạ Nhiên hung tợn mà nhìn chằm chằm anh ta một cái.

(*) Một câu chửi tục văn minh.

Lục Hãn Kiêu không rõ nguyên nhân, vô tội nói: “Làm sao vậy? Ánh mắt này của cậu là sao? Làm cho tôi cảm thấy giống như mình bị theo dõi bằng camera. Cậu đừng có mà làm việc không đàng hoàng.”

Hạ Nhiên không còn lời nào để nói, “I’m ** you!”

Ngẫm lại thấy vẫn chưa hết giận, vì thế duỗi tay đẩy một cái, trọng tâm Lục Hãn Kiêu không vững mà quỳ gối ngoài ruộng, “Mẹ nó, âm hiểm.”

May mắn là anh ta cao lớn, bằng không đã ăn một miệng bùn rồi.

Cảm giác may mắn còn chưa kéo dài được mười giây, Hạ Nhiên đè cái gáy của anh ta xuống, dùng một chút lực, người liền thành chữ X mà nằm ở trong đống bùn.

Lục Hãn Kiêu cũng không phải là một quả hồng mềm, lúc anh ta ngã xuống, trong nháy mắt chân hướng đến đùi Hạ Nhiên đạp một cái.

Không phải anh em tốt sao? Vậy cùng nhau diễn uyên ương nghịch bùn đi.

Manh Manh vỗ tay, vừa nhảy nhót vừa lôi kéo quần Đào Tinh Lai kích động nói: “Cậu, cậu, ba con biến thành người châu Phi rồi. Đen thui, trên mặt ba con là chè mè đen sao?”

Đào Tinh Lai vội muốn chết, kéo lại lưng quần của mình, “Đại Manh Manh, quần của cậu bị con kéo xuống rồi này, thả tay, thả tay ra.”

Manh Manh vừa nghe, thả tay ra, dậm chân nói: “Hừ! Cậu xấu hổ, con không chơi với cậu nữa.”

Đào Tinh Lai: “???”

Giản Tích cười nhìn con gái vẫy vẫy tay, “Manh Manh tới đây.”

Nghe được tiếng mẹ gọi, tiểu gia hỏa, rút cây cỏ đuôi chó nắm trong tay hướng lên trời, “Tiểu tiên nữ lại muốn bay lên.”

Hạ Nhiên cùng Lục Hãn Kiêu, hai người đàn ông ba mươi tuổi, đã bắt đầu quậy trong bùn.

Đào Tinh Lai lấy di dộng, chụp một tấm hình gửi cho Kiều Thù, “Mở mang kiến thức cho em một chút, cái gì là ** thiểu năng trí tuệ tập thể.”

Hạ Chính An đứng một bên, nhíu mày lạnh giọng, “Hồ nháo! Đừng có phá hư ruộng của ta.”

Hạ Nhiên túm chặt cánh tay Lục Hãn Kiêu, Lục Hãn Kiêu trói cẳng chân anh, nhìn hai người như bánh quai chèo.

Cái kiểu giúp đỡ thì ít mà gây trở ngại thì nhiều này làm cho Hạ Chính An tức giận.

Ở đồng chơi hai tiếng, một đám người mênh mông cuồn cuộn mà trở về nhà họ Hạ.

Giản Tích không cho hai trái cầu bùn Hạ Nhiên cùng Lục Hãn Kiêu ngồi xe hai người chỉ có thể đi bằng máy kéo, một đường đánh xe về nhà.

Khi ăn cơm trưa, Hạ Manh Manh chỉ muốn ăn dưa hấu, không ăn cơm.

Giản Tích không cho phép, dạy dỗ con bé một chút. Tiểu gia hỏa sợ mẹ, đôi mắt rưng rưng, tự giác cầm chén cơm mà đi vào phòng tối.

Lòng Đào Tinh Lai đau vô cùng, “Chị, chị sao có thể làm vậy?”

Giản Tích rất có nguyên tắc, “Có một số thói quen sinh hoạt phải được sửa từ nhỏ, ở nhà mình, có em làm ví dụ còn chưa đủ sao?”

Đào Tinh Lai: “???”

Hạ Nhiên cười muốn chết, gắp đùi gà cho vợ, lại gấp đùi gà khác cho em vợ, “Ăn thịt, ăn thịt.”

Lục Hãn Kiêu đỏ mắt, “Còn tôi?”

Hạ Nhiên nhướng mày, hào phóng gắp cho anh một miếng, “Ăn đi. Cái phao câu này xứng đôi với cậu.”

Lục Hãn Kiêu hối hận, “Vừa mới yêu thương nhau ở ngoài ruộng, tại sao tôi lại không giết cậu chứ.”

Thừa dịp hai người kia đang nói chuyện, Đào Tinh Lai yên lặng lẻn đi.

Tay chân cậu nhẹ nhàng, đi vào phòng tối, nhìn Manh Manh đang khóc thút thít, “Trời ạ, con xem người mẹ nhẫn tâm của con xem hung dữ với con như vậy. Về nhà chúng ta cáo trạng với Thị trưởng, để Thị trưởng định tội mẹ con.”

Hai mắt Manh Manh đẫm lệ mê ly, hít hít nước mũi, “Dạ” một tiếng.

Sau đó chỉ tô cơm trên bàn, đáng thương mà kêu gọi, “Cậu, con yêu cậu nhất.”

Đào Tinh Lai mềm lòng, “Yên tâm, giao cho cậu.”

Nói xong, cậu đem tô cơm, cúi đầu ăn.

Nửa phút, tô cơm sạch đến mức có thể soi được gương mặt đẹp trai kinh người của cậu.

Đào Tinh Lai nuốt xuống ngụm cơm cuối cùng, vui rạo rực mà nói: “Xem đi, có phải là cậu thực sự yêu con không, có phải là rất lợi hại không?”

Manh Manh dựng thẳng bàn tay béo mập lên, “Siêu cấp nị hại.(*)”

(*) Bé con vẫn nói ngọng

Sau đó bé con vươn đầu nhìn ngoài cửa kêu lên: “Mẹ, cậu gian lận, giúp con ăn hết cơm rồi, mẹ xem, một chút cũng không thừa.”

Đào Tinh Lai: “???

Kết quả cuối cùng, một lớn một nhỏ, hai người quỳ gối trong phòng tối.

- -----

Tối đến, tất cả mọi người ngồi trong viện, chuẩn bị một cái bàn gỗ, chơi đấu địa chủ.

Giản Tích đang ngồi trò chuyện giảng đạo lý cùng Manh Manh, hai mẹ con thực hài hòa.

Đầu gối của Đào Tinh Lai hiện nay còn chút đau, làm ảnh hưởng lớn đến vận may, cậu đã thua ba ván.

Cùng một đội với cậu “Nông dân” Lục Hãn Kiêu nổi giận, “Đào Nhi, chuyên tâm một chút được không? Đừng có nhớ thương đầu gối của cậu nữa, chơi quỳ liếm sao?”

Khuôn mặt Đào Tinh Lai ngốc nghếch, ánh mắt sùng bái, “Trời ơi, anh sao biết được?”

Lục Hãn Kiêu: “…”

Hạ Nhiên cười như được mùa, “Vương tạc có muốn bắt không?”

“Muốn em gái cậu, đều vương tạc ai có thể bắt chứ, đừng làm ra vẻ được không?” Lục Hãn Kiêu bực bội.

Hạ Nhiên lại ra bài, “Một đôi Mimi.”

Đào Tinh Lai: “???”

Lục Hãn Kiêu: “???”

Vừa thấy anh ta híp mắt, tức khắc cạn lời, “Có thể nói chuyện một cách đàng hoàng được không, rõ ràng là một đôi Q.”

Hạ Nhiên thẩm mỹ biến thái cười nói: “Cậu không thấy Q rất giống sao?”

“Giống mấy cái của cậu.”

“Cũng đúng.” Hạ Nhiên bừng tỉnh đại ngộ, “Rất giống một đôi trứng.”

Đào Tinh Lai cảm thấy đầu óc muốn hỏng mất, móc di động ra, “Các anh chuẩn bị đi, em lập tức muốn báo Cảnh sát.”

Hạ Nhiên rút ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, cà lơ phất phơ mà nói: “Chỗ đó, tôi quen lắm.”

Lục Hãn Kiêu: “Tôi cũng quen. Đi đến Đồn Cảnh sát với cậu, ít nhất cũng năm lần.”

Đào Tinh Lai nghe xong, im lặng mà để điện thoại lại vào chỗ cũ.

Giản Tích cùng Manh Manh, đang ngồi bên nhau, ánh mắt cô dịu dàng, thỉnh thoảng nhìn về phía Hạ Nhiên,

Người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô, bộ dáng cười rộ lên cùng với lần đầu tiên gặp, giống nhau như đúc.

Giản Tích đứng dậy đi toilet, sau khi ra, Hạ Nhiên đứng ở cửa.

Giản Tích hỏi: “Đánh bài xong rồi?”

“Không.” Hạ Nhiên nói, “Anh biết em nhìn lén anh.”

Giản Tích cười.

Hạ Nhiên duỗi tay ôm cô, “Lúc nhìn anh, em suy nghĩ gì?”

Giữa mày Giản Tích có một chút dịu dàng ấm áp.

Cô còn chưa nói gì-----

Trong vườn có gió nhẹ, có trăng sáng, có bạn bè, có người thương.

Đó chỉ là những thứ vụn vặt đem đến cuộc đời một người con gái, làm cho cuộc sống cố ấy hoàn chỉnh ngọt ngào.

Giản Tích cúi đầu, nhấp miệng, khóe miệng cong lên.

“Ông xã.”

“Ừ?”

“Em yêu anh rất nhiều.”

Hạ Nhiên ngẩn ra, cánh tay ôm ngày càng chặt, nhẹ giọng nói:

“Anh biết, anh ôm rất chặt.”

- ----Hoàn toàn văn-------