Tiêu Linh đưa tay thành quyền lao vào tấn công Vũ Nhiễm.
Vũ Nhiễm lùi người lại mấy bước, xoay người né một quyền của Tiêu Linh. Trong lòng đánh giá, lực của quyền rất tốt, quyền đánh ra cũng vô cùng chính xác, điều này chứng tỏ cô nhóc này có luyện tập qua từ bé.
Tiêu Linh khá bất ngờ khi Vũ Nhiễm tránh được quyền của mình một cách dễ dàng như vậy, xem ra bản thân đã quá xem thường người này. Nhưng Tiêu Linh không phải là người sẽ chịu thua cho nên vẫn tiếp tục tấn công Vũ Nhiễm.
Vũ Nhiễm né bên phải thì Tiêu Linh tấn công bên trái, thủ trên thì Tiêu Linh đè lực xuống dưới. Cứ như vậy Tiêu Linh ra đòn cực nhanh, khiến cho Vũ Nhiễm không thể đỡ nữa mà buộc phải đánh lại.
Vệ sĩ sau khi nhận được tín hiệu bất thường thì đã kết nối camara, trên người Vũ Nhiễm đem một chiếc đồng hồ có khả năng quay và định vị, cho nên chỉ cần xung quanh Vũ Nhiễm xảy ra dù một biến động nhỏ thì tất cả vệ sĩ đều nhận được.
Chỉ có điều lần này họ không biết có nên xông vào không vì ban nãy Chủ Thiếu của họ đã căn dặn dù có chuyện gì xảy ra cũng không được tự ý xông vào.
Nhưng bọn họ không khỏi há hốc mồm. Chủ Thiếu của họ thế mà lại đang đánh nhau với con gái, dù biết cô gái kia không phải là đối thủ của Chủ Thiếu nhà họ. Nhưng mà bọn họ vẫn cảm thấy cô gái này quả thật thân thủ khá tốt, chỉ có điều chán sống hay sao mà đi đánh nhau với Chủ của họ chứ, điều này chẳng khác gì đem trứng chọi vào đá. Trứng nát tan tành đá còn nguyên.
Bên trong này thì hai người vẫn đang giao đấu kịch liệt, Vũ Nhiễm không ngờ Tiêu Linh lại tức giận đến như vậy. Xem ra bản thân Vũ Nhiễm đã thành công chọc vào dây thần kinh của cô gái này rồi.
Tính cách Vũ Nhiễm xưa nay ai mà không biết, khi Vũ Nhiễm đã xác định mục tiêu trêu chọc một ai đó. Chỉ sợ bản thân trêu chưa đủ nhiệt tình chứ làm gì có chuyện dừng lại mà cảm thông. Cho nên lần này Vũ Nhiễm vô cùng hài lòng.
Vũ Nhiễm nhanh như cắt dùng tay mình nắm chặt lấy nắm đấm của Tiêu Linh, tay còn lại đưa lên kéo mạnh Tiêu Linh ngã vào lòng mình. Biết kiểu gì con nhím xù lông này cũng sẽ dùng chân để đạp mình, cho nên Vũ Nhiễm cũng đã thuận tiện dùng Chân của mình khóa chân của đối phương lại.
Cái cảnh này có chút mờ ám, ờ bên ngoài Vệ sĩ cùng nhìn nhau. Sau đó rất thức thời tất cả đồng loạt tắt tín hiệu, cái gì không nên xem họ tuyệt đối không xem. Đây gọi là đạo đức nghề nghiệp a ~
Tiêu Linh bị khóa chặt trong lòng Vũ Nhiễm thì vô cùng tức giận chừng mắt nói: " Chú có phải đàn ông không thế, có bãn lĩnh thì chú bỏ tôi ra, tôi với chú đánh nhau tay đôi. "
Vũ Nhiễm cười diễu cợt, sau đó cúi xuống bên tai Tiêu Linh thầm thì: " Chú không phải đã nói chú có chồng cho cháu biết còn gì, vậy theo cháu chú có phải đàn ông không? "
Tiêu Linh nghe câu trả lời của Vũ Nhiễm mà tức không thể nói nên lời: " Chú... Chú... bỉ ổi "
Nghe Tiêu Linh nói mình bỉ ổi, Vũ Nhiễm liền không khách khí cúi xuống đè môi của Tiêu Linh cưỡng hôn. Đã bị nói là bỉ ổi mà Vũ Nhiễm không thể hiện một chút có phải là phụ lòng người ta quá rồi không.
Bị hôn bất ngờ khiến Tiêu Linh càng tức giận, cố gắng dùng dằng để đẩy Vũ Nhiễm ra nhưng không được. Tiêu Linh quyết định mím chắt môi không cho Vũ Nhiễm tiến vào bên trong, ấy vậy mà tên đàn ông xấu xa này lại dùng tay còn lại bóp mạnh lên ngực cô. Khiến Tiêu Linh bất ngờ mà buông lỏng cảnh giác, môi hé một chút ấy vậy đã bị tên ác ôn này tấn công kịch liệt.
Đầu lưỡi của Vũ Nhiễm linh hoạt quấn lấy đầu lưỡi ngọt ngào của Tiêu Linh, bây giờ Vũ Nhiễm mới phát hiện ra đôi môi của cô gái này quả thật vô cùng ngọt. Tư vị cũng vô cùng mới mẻ, khác với tất cả những người phụ nữ mà Vũ Nhiễm đã hôn qua.
Có phản ứng, chỉ mới hôn qua mà thân thể của Vũ Nhiễm đã có phản ứng.
Nhưng mà nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại từ ngày Vũ Nhiễm gặp cô gái này thì 100% các tình huống đều sẽ rở khóc rở cười. Quan trọng là người này cũng vô cùng rất biết cách gây sự với Vũ Nhiễm đi.
Vũ Nhiễm di chuyển chân thay đổi vị trí nhanh chóng, khiến cơ thể của cả hai người đều ngã trên giường lớn.
Mà Vũ Nhiễm thì đang đè trên người Tiêu Linh, hai cơ thể dính sát vào nhau muốn bao nhiêu mờ ám liền có bấy nhiêu!
Bây giờ môi đã được buông tha nhưng mà Tiêu Linh bị hôn đến choáng váng đầu óc, cuộc đời Tiêu Linh có phải bất hạnh quá rồi không. Nụ hôn đầu cũng hôn một tên gay, lần đầu tiên cũng định cho một tên thích đàn ông. Tự nhiên thấy bản thân mất giá, Tiêu Linh lườm Vũ Nhiễm cố lấy lại hơi thở bình thường nói: " Chú... Chú là cầm thú. "
Vũ Nhiễm đưa tay miết nhẹ môi cô nàng sau đó nói vừa đủ cho Tiêu Linh nghe: " Thế thì hôm nay chú sẽ cho cháu biết cảm giác thế nào là hơn cả cầm thú. "
Hết chương 97
Toang thật toi vẫn không muốn gả Nhiễm đâuu
Lại nói tôi đã chỉnh sửa nội dung truyện một ít trên Google cập nhật là bản cũ! Vẫn nên đọc trên Wattpad cho liền mạch nội dung nhớ =)))