Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! - Ráng Chiều

Chương 291: Ghen rồi!




Cố Vãn Vãn ngưng mắt nhìn Cố Trạch Dã: "Anh, em biết rồi, chỉ có điều Sơ Sơ cũng là bạn thân của em, em hy vọng cậu ấy có thể được đối xử công bằng nhất."

Cố Trạch Dã biết, mặc dù em gái được sinh ra ở gia đình giàu có, ngoại trừng được nuông chiều ra, tấm lòng của cô ấy luôn rất lương thiện.

Một bàn tay khác của anh ta thì xoa đầu Cố Vãn Vãn, anh ta thấy trên nét mặt của Cố Vãn Vãn thoáng hiện ra vẻ ưu thương.

Cố Trạch Dã nhìn cái bụng của Cố Vãn Vãn đang lớn lên từng ngày, anh ta thấp giọng hỏi: "Vãn Vãn, đứa bé có ngoan không, có tinh nghịch không?"

Cô ấy cười khẽ: "Có thể là con gái ấy, bây giờ vẫn chưa có thai động, đã hơn năm tháng rồi. Bình thường thì con trai nghịch ngợm, có thể sẽ động đậy sớm một chút, con gái dịu dàng, sẽ động muộn hơn một chút.

Tất nhiên, Cố Vãn Vãn rất ít khi ra ngoài, càng không giao lưu với các bà mẹ đang mang thai, cô ấy cũng chỉ dựa vào xem sách dạy con, hoặc là lên mạng tra tài liệu các kiểu.

Cố Vãn Vãn nhìn Cố Trạch Dã, lúc này bàn tay của anh ta đang đặt ở bụng mình.

Từ sau khi cô ấy mang thai, bầu bạn với cô ấy chỉ có một mình Cố Trạch Dã.

Bố mẹ thì cô ấy không dám nói cho họ biết, các bạn thì đều đã có gia đình, đương nhiên, cũng có những người không hiểu hành động chưa cưới đã chửa trước của cô ấy.

Cho nên, đối với Cố Vãn Vãn mà nói thì nhất cử nhất động của Cố Trạch Dã đều là hành động giữa người thân.

Đối với việc tay của Cố Trạch Dã đặt lên bụng của Cố Vãn Vãn, cô ấy cũng cảm thấy đặc biệt yên tâm.

Cố Vãn Vãn nói: "Cục cưng, cậu đang sờ con đấy, con có cảm giác được không?"

"Cậu?" Cố Trạch Dã lặp lại từ này, anh ta nhìn khuôn mặt hạnh phúc và say mê khi làm mẹ của Cố Vãn Vãn, anh ta không có nói thêm gì nữa.

Bỗng nhiên, bụng của Cố Vãn Vãn khẽ động một chút.

Trong nháy mắt này, tuy là thai động rất khẽ, Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã đều đã cảm nhận được.

Hai người cùng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn đối phương một cái.

Cố Vãn Vãn lần đầu làm mẹ, cô ấy cũng là vuốt tảng đá qua sông, cô ấy cảm nhận được động tĩnh ở bụng.

Cố Trạch Dã cũng chưa chăm sóc thai phụ bao giờ, trước kia anh ta cũng là bội đội đặc chủng, đối với xúc cảm ở bàn tay cũng vô cùng nhạy bén.

Anh ta nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Cố Vãn Vãn, anh ta nói: "Thai động lần đầu tiên!"

Hơn nữa, anh ta còn nói với giọng điệu khẳng định!

Cố Vãn Vãn vui lắm.

Lâu lắm rồi cô ấy chưa vui như thế này, cô ấy cũng đặt tay lên bụng mình, thai động ở thời kỳ đầu không rõ lắm, cô ấy đã chờ một lúc lâu nữa, cũng chưa có cảm giác được thai động lần nữa của cục cưng nhỏ.

"Em không cảm nhận được cục cưng đang động đậy!" Cố Vãn Vãn ngạc nhiên lắm: "Woa, cục cưng có nhầm không vậy? Con cho cậu lần thai động đầu tiên, đến cả mami con cũng không cho nữa!"

Cố Trạch Dã nghe thấy cô ấy nói như vậy, anh ta không khỏi bật cười: "Cục cưng nhỏ thích cậu, đúng không nào?"

"Bảnh chọe!" Cố Vãn Vãn chu miệng: "Anh, cục cưng thân với anh như này! Em ghen!"

"Ha ha ha..." Cũng lâu lắm rồi Cố Trạch Dã chưa vui như thế này.

Khi màn đêm dần bao phủ xuống, hai người này đều đang cực kỳ vui vẻ vì lần đầu thai động của cục cưng nhỏ!

...

Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.

Bạch Tử đang chơi đồ chơi với cặp thai long phượng.

Tuy bà ấy luôn mạnh mẽ mà máu lạnh, nhưng lại rất tốt với hai đứa bé này.

Mặc Hi ở một bên nghiên cứu mấy món đồ chơi, Mặc Hàm thì ở bên cạnh vẽ tranh, cô bé vẽ Bạch Tử và Tần Thời.

"Bà nội, cháu vẽ xong rồi, bà tới xem đi!" Mặc Hàm nói.

Bạch Tử tiến lên, bà ấy thấy tranh mà Mặc Hàm vẽ là một bà cụ có trạng thái tinh thần vô cùng tốt, hình tượng của bà cụ khá hung hãn và cay nghiệt, lông mày tinh tế, vẻ mặt hung hung.

Mặc Hàm còn không quên nói với bà ấy: "Bà nội, bà thích bà ấy không?"

Bạch Tử xoa đầu Mặc Hàm: "Bé con, cháu thật giỏi!"

Đây chẳng phải là tranh trá hình Bạch Tử sao?

Bạch Tử trong tranh của Mặc Hàm, là một người bà rất ác.

Trong một bức tranh khác của cô bé, người mà cô bé vẽ là Tần Thời, hình ảnh Tần Thời đang ở phòng bếp, tay trái của ông ấy thì cầm một cái chảo, tay phải còn cầm một muôi.

Trên khuôn mặt của Tần Thời là nụ cười hiền lành, vừa vặn hình thành nên sự đối lập rõ ràng với vẻ hung hãn của Bạch Tử.

Mặc Hàm chỉ vào người trong tranh rồi nói: "Bà nội cũng không thích bà ấy, đúng không? Cháu cũng không thích bà ấy! Bà xem ông nội tốt biết bao! Bao nhiêu người thích và hoanh nghênh!"

Bạch Tử cũng không thể so đo với một đứa bé mới năm tuổi á!

Bà ấy không nói gì.

Lúc này, đúng lúc Mặc Sơ về nhà.

"Sơ Sơ, mẹ về rồi à!" Mặc Hàm gọi cô đến xem tranh: "Tranh con vẽ chiều nay đấy! Thầy đã sắp xếp vẽ tranh, đây là tác phẩm của con!"

Làm gì có chuyện Mặc Sơ không biết ý của con gái, cô lẽ nhìn Bạch Tử một cái, Bạch Tử hơn xấu hổ, nhưng không có nói gì.

Lúc này, Tần Thời từ phòng bếp đi ra: "Sắp ăn cơm rồi, các cháu cũng đói rồi đúng không nào? Đế Sâm vẫn chưa về à?

Mặc Hàm còn gọi riêng ông ta: "Ông nội Tần, ông xem, tranh cháu vẽ có đẹp không?"

Mặc Hàm vẽ rất sinh động, Tần Thời vừa xem đã cười ha ha rồi nói: "Rất đẹp! Mặc Hàm thật là siêu!"

Mặc Hàm nhỏ tiếng nói: "Bà nội không khen cháu!"

Bạch Tử vừa nghe thấy vậy: "Cái nhà này ai không chiều cháu, ai không khen cháu? Cái đuôi của cháu sắp vểnh lên trời rồi kia kìa! Đặc biệt là bố cháu, chỉ kém sủng cháu lên trời thôi!"

Lúc này Mặc Hàm vô cùng kiêu ngạo nói: "Daddy cháu không chiều cháu thì còn chiều ai?"

Bạch Tử bất lực thở dài một tiếng, Mặc Hàm lại nói: "Cháu biết bà nội tốt với cháu, nhưng, mami là người cháu yêu nhất!"

Ý đó chính là, nếu Bạch Tử không tốt với Mặc Sơ, Mặc Hàm cũng không thích bà ấy.

Bạch Tử liếc mắt nhìn Mặc Sơ một cái, ánh mắt có vài phần sắc bén, nhưng không có nói gì.

Sau khi hai đứa bé đi chơi trò khác, Bạch Tử gọi Mặc Sơ: "Vào phòng tôi!"

"Vâng!" Mặc Sơ đi đến phòng ngủ của Bạch Tử ở tầng hai.

Dạo gần đây, Bạch Tử rất hài lòng với biểu hiện của cô, bà ấy hỏi thẳng: "Về chuyện Long Diệu Thiên tạo thế tung tin vịt, nói cô không phải con gái ruột của ông ta, cô định đánh trả như thế nào?"

"Cho dù Long Diệu Thiên muốn nói trắng thành đen, chẳng qua ông ta đang dãy dụa sắp chết mà thôi!" Mặc Sơ nói với vẻ rất bình tĩnh: "Bất kể ông ấy có tạo thế như thế nào, quan tòa sẽ kiểm tra giám định DNA là thật hay giả! Con sẽ cho các công ty truyền thông lớn công khai chân tướng!"

Bạch Tử gật đầu: "Phải nắm chặt thời gian! Tuyệt đối không thể cho Long Diệu Thiên thời gian!"

"Vâng!" Mặc Sơ nghĩ, bỏ qua chuyện người mẹ chồng Bạch Tử này không thích cô ra, thì Bạch Tử, người phụ nữ này làm việc thật sự là rất quyết đoán và hợp lý.

Bạch Tử nhìn cô chăm chú: "Mặc Sơ..."

"Mời nói ạ!" Mặc Sơ cũng nhìn bà ấy.

Bạch Tử vẫn nói với giọng điệu nghiêm khắc: "Cô phải luôn nhớ rằng, cô là con dâu của nhà họ Quyền, mọi việc mà cô làm đều đại diện cho thể diện của nhà họ Quyền! Nhà họ Quyền và họ nhà Long thề không đứng chung đằng, cô chỉ có thể chọn một mà thôi."

"Con biết, bất kể là lúc nào con đều sẽ đứng về phía Đế Sâm!" Mặc Sơ kiên định nói.

Trên thế giới này, chỉ có một mình Quyền Đế Sâm là tốt với cô nhất.

"Rất tốt!" Bạch Tử gật đầu: "Đế Sâm cũng sắp về rồi! Chúng ta xuống thôi!"

"Vâng!" Mặc Sơ đi theo sau bà ấy.

Bạch Tử nói: "Ở trước mặt Đế Sâm, cô vẫn phải gọi tôi là mẹ!"

"Con nhớ rồi!" Mặc Sơ hiểu, nói cách khác, khi không ở trước mặt Quyền Đế Sâm, cô và Bạch Tử vẫn là người xa lạ!"

Hai người cùng đi xuống lầu, Quyền Đế Sâm cũng tan làm về nhà rồi.

Sau khi cả nhà ăn cơm xong, Quyền Đế Sâm tới thư phòng, Mặc Sơ thì xuống lầu uống nước.

Lúc này, có người gõ cửa.

Khi Mặc Sơ đang định đi mở cử, Bạch Tử đã tiến lên, bà ấy mở cửa ra, là Đường Tuyết Nhi tới!

"Tuyết Nhi, mau vào đi!" Bạch Tử rất thích cô ta.

Đường Tuyết Nhi mỉm cười nhẹ rồi chào Bạch Tử: "Chào cô!"

Bạch Tử kéo Đường Tuyết Nhi đi vào, hai người cùng ngồi trên sô pha.

"Nhớ trước kia, lúc Đế Sâm tham gia quân ngũ, cháu vẫn là một thiếu nữ chưa trưởng thành, chớp mắt một cái, cháu đã xinh đẹp và lớn thành đại cô nương rồi!" Bạch Tử cảm thán.

"Chị dâu!" Đường Tuyết Nhi chào Mặc Sơ.

Mặc Sơ cười khẽ một cái: "Tới rồi à! Tôi đi pha trà!"

Nào ngờ, Bạch Tử lại nói: "Không cần đâu, tôi làm được, cô đi làm việc của cô đi!"

"Vâng!" Trong lòng Mặc Sơ biết, này là Bạch Tử không muốn cô ở bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.

Mặc Sơ quay người đi lên phòng ngủ tầng hai, cô về phòng xem tin tức trên mạng.

Long Diệu Thiên đã thuê rất nhiều thủy quân, tiến hành chửi bới và trách Mặc Sơ, nói là cô muốn nổi tiếng đến điên rồi, nói cô cọ nhiệt với cuộc tranh cử tổng thống.

Cũng có người nêu ý kiến bất bình cho Mặc Sơ, nói Long Diệu Thiên thân là một chính khách có máu mặt, lại có con riêng, hơn nữa còn chưa bao giờ thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng.

Đối với những bình luận có tính công kích này, Mặc Sơ không quan tâm.

Trong phòng khách dưới tầng.

Bạch Tử và Đường Tuyết Nhi ngồi đối diện nhau, hương trà lả lướt, bay khắp phòng khách.

Hôm nay Đường Tuyết Nhi cũng mang trà tới, cô ta đã tặng cho Bạch Tử: "Cô, một tí tấm lòng của cháu!"

"Tuyết Nhi, cháu khách khí rồi!" Bạch Tử nói: "Phải rồi, quan hệ của cháu và Mộ Dật Phong thế nào?"

Đường Tuyết Nhi nói: "Cháu và anh ấy đều không muốn kết hôn, nhưng mà, bố mẹ hai bên vẫn không đồng ý hủy bỏ hôn ước. Cháu và Mộ Dật Phong cũng không được tính là thanh mai trúc mã, cũng chỉ có thể nói là cái vòng hào môn này, là người lạ tình cờ gặp mặt mà thôi!"

Bạch Tử gật đầu: "Cô ủng hộ, cháu đừng gả cho cậu ta! Hôn nhân không có tình yêu, rất khó có kết quả."

Đường Tuyết Nhi thở dài: "Cháu còn trẻ thế này, tại sao bố mẹ cháu cứ muốn cháu kết hôn cơ chứ?"

Bạch Tử vỗ vỗ bàn tay của cô ta: "Trước đây cô tưởng là, cháu sẽ là một đôi với Đế Sâm, lúc đó hai đứa tình cảm tốt như vậy!"

Đường Tuyết Nhi che miệng cười: "Cô, lúc anh Sâm tham gia quân ngũ, cháu vẫn chưa thành niên đâu!"

"Bây giờ cháu có thể tự làm chủ rồi!" Bạch Tử nhìn cô ta chăm chú: "Cháu có thể chọn người đàn ông mà mình thích! Dù sao thì cô rất thích cháu!"

Lời này, không cần nói cũng hiểu, ý là bảo, người con dâu lý tưởng trong lòng Bạch Tử, là người như Đường Tuyết Nhi đây, có gia thế cực kỳ tốt, còn không có bất kỳ ân oán nào với nhà họ Quyền, hơn nữa công việc của Đường Tuyết Nhi cũng rất danh giá.