Sau khi tan làm ở khoa pháp y, Tần Thời lái xe thẳng xe tới vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, ông ta vừa tới đã trông thấy Bạch Tử ngồi thất thần dưới sàn nhà.
Trong nháy mắt, Bạch Tử như đã già đi nhiều, dù bà ấy có chăm sóc làn da của mình kỹ lưỡng, nhưng, trái tim bà ấy thật sự rất mệt!
Tâm vừa mệt, thì đồ chăm sóc da có tốt đi chăng nữa cũng khó mà làm bà ấy khôi phục lại làn da non mềm thời thiếu nữ.
Bà ấy một lòng muốn báo thù cho chồng, muốn báo thù cho gia nghiệp của nhà họ Bạch, chẳng lẽ bà ấy không nên sao?
Chẳng lẽ Quyền Đế Sâm không nên làm thế sao?
Tại sao thằng bé lại muốn bảo vệ con gái của kẻ thù?
Tại sao?
Tần Thời bước nhanh đến trước mặt bà ấy, ông ta ngồi xổm xuống: "A Tử, A Tử..."
Bạch Tử ngớ ra nhìn ông ta: "Lão Tần, nhà họ Mặc hại chúng ta thảm như vậy, Mặc Sơ không phải con ruột nhà họ Mặc, Quyền Đế Sâm ở bên cô ta, tôi cũng đã nhịn rồi! Nhưng..."
"Nhưng, cô ta lại là con gái ruột của nhà họ Long, trong chuyện này có bí mật gì không xấu xa mờ ám không?" Bạch Tử lập tức tỉnh táo lại: "Ngay từ đầu lúc Đế Sâm cưới Mặc Sơ, đáng ra tôi phải ngăn cản..."
Bạch Tử tiếp tục nói: "Tôi phải báo thù, tôi muốn tất cả bọn họ đều không sống yên, tôi đã sai sao? Ông nói cho tôi biết, tôi đã sai sao?"
Tần Thời đau lòng nhìn bà ấy: "A Tử, con người quan trọng nhất là có thể buông được và sống cho hiện tại, bà xem, Đế Sâm đã trưởng thành rồi, thằng bé đã giàu có một phương, là một đại nhân vật có ảnh hưởng rộng lớn! Thằng bé có vợ và hai đứa con, cuộc sống gia đình cũng hạnh phúc, chúng ta làm người, đều muốn nhìn thấy một mặt tốt nhất. Nếu như cứ cố chấp với quá khứ, thì sẽ càng sống càng đau khổ!"
"Tôi không làm được!" Bạch Tử lắc đầu: "Lão Tần, tôi không làm được..."
Bà ấy nói tới câu sau, thì rất khó chịu, lại đau khổ không thể tả, thậm chí ngay cả hô hấp cũng càng ngày càng chậm rồi.
"A Tử..." Tần Thời vươn tay ra ôm bà ấy vào trong lòng: "A Tử..."
Ông ta vốn cũng là người hiền như khúc gỗ và ít nói, để ý là nói không ra bao nhiêu đạo lý lớn để an ủi Bạch Tử.
Lại cộng thêm công việc của ông ta, người mà ông ta thường xuyên đối mặt toàn là người chết, ông ta rất quý trọng người sống, quý trọng người ở bên cạnh mình!
Tất nhiên là Tần Thời mong Bạch Tử buông bỏ được hết thảy, sống thật tốt!
"A Tử, tôi dứt khoát xin nghỉ hưu sớm, cùng bà đi du lịch vòng quanh trái đất nhé!" Tần Thời đưa ra ý tưởng của ông ta.
Bạch Tử rất cảm kích ông ta đã bầu bạn với bà ấy trong những năm nay, có một người đàn ông, ông ta luôn ở bên cạnh bà ấy, bất kể bão táp mưa sa, hay là ánh mắt tươi sáng, lúc nào Tần Thời cũng ở bên bà ấy, cùng bà ấy trải qua từng ngày.
Bạch Tử nhìn ông ta chăm chú: "Lão Tần, cảm ơn ý tốt của ông, tôi vẫn giữ vững cách làm của mình!"
Có người, một đời tình thâm, cũng không thể làm cho một người kia rung động.
Có người, không cần làm gì hết, thì luôn có người nhớ mãi không quên.
"Không sao, tôi chờ bà!" Tần Thời nhìn bà ấy chăm chú: "Tôi đưa bà về nhà!"
"Tôi không đi!" Bạch Tử đưa mắt nhìn biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, đây là nhà của Quyền Đế Sâm, cũng là nhà của bà ấy!
Tần Thời dìu bà ấy lên sô pha: "Bà ngồi đây một lát trước đã, tôi đi quét dọn!"
Khi Bạch Tử đang ngồi trên sô pha, Tần Thời đi quét bát mỳ vào trong thùng rác, sau đó dùng cây lau nhà lau sạch sẽ.
Ông ta lại đi tới bên cạnh Bạch Tử: "Bà đợi tôi một lát, tôi đi nấu bữa tối cho bà."
Bạch Tử giữ ông ta lại: "Lão Tần, tôi không đói, ông cũng nghỉ một lúc đi!"
"Sao lại không đói cơ chứ?" Tần Thời ngồi xổm xuống cạnh bà ấy: "Tôi nấu cá chua ngọt cho bà!"
Bạch Tử lắc đầu: "Tôi lo cho tay của Đế Sâm, tôi ăn không vào!"
"Đế Sâm rất yêu bà! A Tử, tôi tới đây cũng là Đế Sâm gọi điện cho tôi đấy!" Tần Thời động viên tinh thần bà ấy: "Thằng bé làm việc luôn có chừng mực, bà để cho thằng bé tự giải quyết đi!"
Bạch Tử đỏ mắt, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
...
Trong bệnh viện.
Mặc Sơ vẫn đang chờ Quyền Đế Sâm ra.
Trái tim cô, lần nào cũng đập lên vì anh.
Cô không biết tình hình của Quyền Đế Sâm ra sao rồi, cô liên tục nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu.
Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, trên tay của Quyền Đế Sâm đã quấn một tầng băng gạc thật dày, Mặc Sơ lập tức tiến lên.
"Đế Sâm, anh sao rồi?" Mặc Sơ nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập quan tâm và yêu thương.
Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Không sao rồi!"
Lục Vũ Trạch nói với bọn họ: "Tay đừng chạm vào nước, thuốc một ngày thay một lần, có bất kỳ tình huống gì đều phải đến khám ngay."
"Được!" Mặc Sơ tiến lên đỡ Quyền Đế Sâm, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của anh.
Chắc chắn là anh đau lắm đau lắm nhỉ!
Nhưng mà, người đàn ông này sẽ không bao giờ bảo là mình đau!
Trong lúc nhất thời, Mặc Sơ nói không nên lời.
"Đi, về nhà thôi!" Quyền Đế Sâm dùng cái tay lành lặn còn lại, ôm eo Mặc Sơ.
Hai người đi về phía bãi đỗ xe.
Từ xa xa, Dương Tử nhìn thấy bọn họ đi tới, anh ta lập tức mở cửa xe ra.
Sau khi hai người lên xe, chiếc xe chạy về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Sau khi Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ về đến nhà, Tần Thời đi ra mở cửa cho bọn họ.
"Các cháu về rồi à! Vết thương của Đế Sâm thế nào rồi?" Tần Thời quan tâm hỏi anh.
Quyền Đế Sâm không có nhắc đến chuyện bị thương, anh hơi bực mình, anh nhíu mày: "Chú Tầm, sao chú chưa đưa bà ấy đi?"
Lúc này, Bạch Tử đi tới: "Đế Sâm, mẹ muốn ở cùng các cháu! Mẹ cũng đồng ý với con, mẹ sẽ thử chung sống hòa bình với Mặc Sơ! Tối nay lão Tần đã khuyên mẹ rất lâu, mẹ cũng đã nghĩ thông rồi! Con là con trai của mẹ, mẹ không mong con bị thương!"
Mặc Sơ cũng không ngờ, vết thương của Quyền Đế Sâm lại làm cho Bạch Tử tỉnh ngộ!
Khi đôi mắt lạnh băng của Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm Bạch Tử, ánh mắt đó có mang theo đánh giá kỹ.
Bạch Tử chỉ nhìn Mặc Sơ: "Mặc Sơ, cô cũng muốn để tôi đi?"
Mặc Sơ biết, ý Bạch Tử là để cô nói giúp cho bà ấy!
Mặc Sơ biết, dù sao đây cũng là mẹ ruột của Quyền Đế Sâm, cô cũng hy vọng Bạch Tử có thể buông thù hận xuống, sống thật tốt.
Vì thế, Mặc Sơ nói: "Đế Sâm, nếu đã vậy thì cứ ở lại đi!"
Quyền Đế Sâm gật đầu: "Chú Tần tới ở cùng đi!"
"Cũng được!" Bạch Tử cũng đồng ý: "Cả nhà sống cùng nhau, càng tốt!"
Câu này của Bạch Tử, bà ấy nói là cả nhà, cũng làm cho Tần Thời vui mừng.
Bạch Tử đưa tay xoa nhẹ lên cánh tay của Quyền Đế Sâm, trong lòng buồn bã, nhưng không nói ra lời.
Tần Thời vỗ nhẹ lên vai Bạch Tử: "Cho Đế Sâm đi nghỉ ngơi đi!"
Bạch Tử gật đầu.
Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm về phòng ngủ, Mặc Sơ nhìn anh: "Đế Sâm, anh có tự tắm được không?"
Quyền Đế Sâm nói với vẻ sâu xa: "Em muốn làm giúp à?"
Mặc Sơ hơi xấu hổ: "Chúng ta là vợ chồng mà!"
Huống hồ, vết thương trên tay anh cũng là vì bảo vệ cô nên mới bị thương.
Bây giờ Bạch Tử rất đau lòng, cô cũng không nỡ để Quyền Đế Sâm bị thêm bất kỳ vết thương nào nữa.
Cho tới nay, toàn là Quyền Đế Sâm trả giá.
Mặc Sơ cũng muốn làm chút chuyện cho người đàn ông này.
Cô nói xong, thì chủ động đưa tay ta, cởi cúc áo sơ mi của anh, tiếp theo là thắt lưng và quần...
Quyền Đế Sâm thường tắm vòi hoa sen, anh đứng dưới vòi hoa sen, Mặc Sơ mới cảm thấy được sự nhỏ bé của mình.
Cô để cho nước ở vòi hoa sen chảy lên người anh.
Cô cầm bông tắm, ngón tay nhỏ nhắn cũng lướt qua từng tấc từng tấc da kiện mỹ của anh...
Chỉ là, khi Mặc Sơ vẫn đang kì ở sau vai, Quyền Đế Sâm đã nổi lên phản ứng sinh lý.
Đàn ông và phụ nữ khác nhau.
Phản ứng sinh lý của đàn ông càng trực tiếp hơn, phụ nữ vẫn cò khả năng che dấu.
Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: "Anh tự làm!"
Mặc Sơ vẫn đang ở sau lưng Quyền Đế Sâm, cô không biết vì sao anh nói câu này, bàn tay nhỏ nhắn mịn màng của cô đang chăm sóc làn da sau lưng cho anh.
"Em làm không tốt à?" Mặc Sơ dừng lại.
Cái tay vẫn lành lặn của Quyền Đế Sâm kéo cô đến trước mặt.
Mặc Sơ vừa nhìn thấy cái đồ sộ hùng vĩ của anh thì hiểu ngay.
Cô cũng không ngờ, dục vọng của đàn ông lại tới mãnh liệt như vậy!
Mặc Sơ nói nhỏ: "Em cũng có thể giải quyết cho anh!"
Anh đã làm rất nhiều chuyện vì cô, cô cũng có thể làm mọi chuyện vì anh.
Quyền Đế Sâm nhìn thấy vẻ mặt kiên định của cô, cơ thể nhỏ nhắn của cô đứng trước mặt mình, để bày tỏ quyết tâm của mình, cô còn bắt đầu cởi quần áo của cô ra.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
Giọng nói của Bạch Tử truyền tới: "Mặc Sơ, vết thương của Đế Sâm không được dính nước! Hay là để lão Tần làm cho! Lão Tần khỏe hơn chút!"
Mặc Sơ đã cởi cúc áo sơ mi của mình ra rồi, nửa hở nửa lộ, đặc biệt là như thế này là có phong tình nhất.
Cô vừa nghe thấy lời nói của Bạch Tử thì lập tức tỉnh táo lại.
Bạch Tử nói đúng!
Ngộ nhỡ cô và Quyền Đế Sâm lau súng cướp cò tình cảm mãnh liệt mất khống chế trong phòng tắm, như thế tay của Quyền Đế Sâm dính nước thì phải làm sao?
Mặc Sơ đang định cài cúc áo lại, kết quả Quyền Đế Sâm lắc đầu, ý bảo cô không cần để ý đến Bạch Tử!
Tất nhiên là Mặc Sơ không nỡ để tay Quyền Đế Sâm gặp nạn lần nữa rồi, cô nhìn vào dục vọng nóng như lửa của Quyền Đế Sâm, cô vươn bàn tay nhỏ qua...
Hô hấp của Quyền Đế Sâm nháy mắt trở nên dồn dập.
Cô đúng là một tiểu yêu tinh!
Mặc Sơ thấy anh thích, cô kiễng mũi chân, nói nhỏ bên tai anh: "Lát nữa sau khi vào phòng ngủ, em cho anh..."
Cô nói tới đây, thì cũng cảm thấy lá gan của mình càng ngày càng lớn rồi, cô lại nói: "Bây giờ, ngoan ngoãn tắm rửa..."
Sau khi Mặc Sơ nói xong, cô lập tức tắm nhanh cho anh.
Cô còn cầm khăn lông lớn săn sóc lau nước cho anh, khi hai người đi ra, Bạch Tử vẫn đang ở đây.
Bạch Tử thấy Quyền Đế Sâm tắm xong rồi, trên người Mặc Sơ, quần áo hoàn chỉnh, chỉ là thỉnh thoảng nước ở vòi hoa sen có bắn vào Mặc Sơ, quần áo của Mặc Sơ hơi ướt.
"Nhất định phải cẩn thận!" Bạch Tử lại nói với Mặc Sơ một tiếng nữa.
"Vâng!" Mặc Sơ cũng muốn thật cẩn thận.
Đối với việc mẹ đi qua đây, Quyền Đế Sâm lại bực mình, anh nói thẳng: "Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi!"
"Đây không phải là mẹ đang lo lắng à!" Bạch Tử thở dài.
Lúc này, Tần Thời cũng đã đi đến cửa.
"A Tử, để các cháu nghỉ ngơi đi! Muộn lắm rồi, bà cũng phải đi ngủ rồi!" Tần Thời nói.
Bạch Tử đi ra ngoài, sau đó đi cùng Tần Thời tới phòng khách.
Sau khi đóng cửa phòng khách lại, bà ấy tức giận nói: "Mặc Sơ, tiểu yêu tinh này, cô ta đúng là giỏi mê hoặc đàn ông! Cô ta biết rõ là Đế Sâm bị thương, cô ta còn tắm cho thằng bé! Tức chết tôi rồi! Nếu không phải tôi đi qua ngăn cô ta, có khi bây giờ trên tay Đế Sâm đã ướt sũng rồi!"
Tần Thời chỉ im lặng nghe, mặc kệ Bạch Tử nổi nóng.
Bạch Tử lại nói: "Tôi phải dùng cách nào đấy, khiến cho Mặc Sơ…”