Mặt Long Yên biến sắc, cô ta nhìn về phía Úc Lạc Hàn, nhìn qua thì như là yên ả nhưng đã có dấu hiệu tức giận rồi, lúc người đàn ông này nhìn cô ta, ánh mắt cũng lạnh lẽo băng hàn.
Long Yên cuống cuồng giải thích: "Úc Lạc Hàn, anh nhìn tôi bằng ánh mắt gì vậy? Anh là vị hôn phu của tôi! Anh tin những lời mà con tiện nhân này nói à!"
"Long Yên, miệng cô quá bẩn! Cô đã uống nước ở trong bồn cầu à?" Úc Lạc Hàn chán ghét nói: "Sau này chưa được tôi cho phép, cô không được tự tiện đến nơi tôi làm việc!"
Long Yên thấy Úc Lạc Hàn thiên vị Mặc Sơ, cô ta tức giận nói: "Cô ta chỉ là người phụ nữ làm ấm giường của Quyền Đế Sâm, anh còn bảo vệ cô ta hả? Úc Lạc Hàn, anh điên à? Còn nữa, Úc Lạc Hàn, anh là cái thá gì? Anh chẳng qua chỉ là một kế toán nho nhỏ của phòng kế toán mà thôi! Anh muốn làm rể hiền của nhà họ Long chúng tôi, thì còn phải xem tôi có đồng ý hay không nhá?"
Úc Lạc Hàn chỉ nói một chữ: "Cút!"
Trước giờ anh ta không thích kiểu phụ nữ ngang ngược mà kiêu ngạo xấc xược thô lỗ như Long Yên!
Long Yên thẹn quá hóa giận, cô ta xông lên đổ hết toàn bộ cơn tức lên người Mặc Sơ, cô ta vung một cái tát thật mạnh về phía Mặc Sơ!
Chỉ có điều, khi bàn tay của cô ta còn chưa chạm đến Mặc Sơ, Úc Lạc Hàn đã bắt được cổ tay của cô ta, anh ta nói với ngữ khí lạnh lẽo: "Cô Mặc Sơ đang ở trong văn phòng của tôi, cô ấy là khách của tôi, ai bất kính với cô ấy, thì cũng là bất kính với tôi!"
Long Yên tức lắm, cô ta còn muốn đánh Mặc Sơ bằng bàn tay còn lại: "Úc Lạc Hàn, anh là cái thá gì! Dựa vào cái gì mà tôi phải kính trọng anh? Hôm nay cô cứ muốn đánh tiện nhân này đấy, nếu không phải là cô ta ở đây? Làm gì tôi và anh lại cãi nhau..."
"Bốp!" Một cái tát!
Khi Long Yên còn chưa nói xong, Úc Lạc Hàn đã cho cô ta một cái tát!
Hơn nữa, Úc Lạc Hàn còn đẩy cô ta ra bằng một tay: "Tôi nói lại một lần nữa, cút!"
Long Yên nào có bị đối xử như thế này bao giờ đâu, cô ta đã bị đánh một bạt tai, cô ta muốn đánh trả lại Úc Lạc Hàn, nhưng đánh không lại, cô ta đành phải cầm máy tính của Úc Lạc Hàn trút giận!
Một tay của cô ta giơ cái máy tính của anh ta ở trên bàn lên, sau đó đập mạnh xuống đất: "Úc Lạc Hàn, tôi muốn anh quỳ xuống cầu xin tôi!"
Long Yên nói xong, liền thở hồng hộc đi ra ngoài.
Mặc Sơ có thể cảm nhận được khí tràng tản ra quanh người Úc Lạc Hàn, ở trong lòng cô âm thầm cả kinh, đây tuyệt đối không phải khí tràng mà một kế toán bình thường có được!
Long Yên luôn mồm chê Úc Lạc Hàn không có xuất thân địa vị, nhưng, chắc chắn là Long Yên đã nhìn nhầm rồi!
Bởi vì, Mặc Sơ có thể cảm nhận được, cái khí thế lờ mờ của Úc Lạc Hàn, có thể ngang với Quyền Đế Sâm!
Cô không rõ tại sao Úc Lạc Hàn phải che dấu thực lực của mình, nhưng mà, người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản!
Rất nhanh, Úc Lạc Hàn đã khôi phục lại bình thường: "Cô Mặc Sơ, thật xin lỗi!"
"Tôi còn phải cảm ơn anh Úc đã ra tay giúp tôi!" Mặc Sơ nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Úc Lạc Hàn hờ hững nói: "Chuyện lên kế hoạch tổ chức hôn lễ, đợi tôi thông báo nhé!"
"Được!" Mặc Sơ gật đầu: "Anh Úc, tôi đi trước đây!"
"Tôi tiễn cô!" Úc Lạc Hàn nói.
Mặc Sơ lắc đầu: "Không cần đâu! Tôi có thể tự về công ty được!"
Úc Lạc Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Long Yên đang chờ cô đi xuống một mình, sau đó..."
Sau đó muốn làm cái làm, trong lòng Mặc Sơ và Úc Lạc Hàn đều hiểu.
Long Yêu, lòng trả thù của người này cực kỳ nặng, chắc chắn cô ta sẽ không tha cho Mặc Sơ!
Úc Lạc Hàn nói tiếp: "Tôi nói rồi, cô Mặc Sơ tới chỗ tôi thì chính là khách của tôi, tôi sẽ không để cô Mặc Sơ chịu một tí ủy khuất nào!"
"Cảm ơn anh Úc!" Mặc Sơ không biết thân phận thật sự của Úc Lạc Hàn là gì, nhưng anh ta nói chuyện và giải quyết vấn đề vẫn làm cho người ta rất dễ chịu.
Hai người cùng đi vào thang máy, sau khi đi ra, Long Yên đang hung hăng kiêu căng càn quấy chờ Mặc Sơ rồi!
Nhưng mà, sau khi Long Yên nhìn thấy Úc Lạc Hàn đang làm hộ hoa sứ giả, cô nắm chặt nắm tay!
Úc Lạc Hàn và Mặc Sơ đứng gân xe taxi, chờ xe taxi.
Dương Tử đã tới xe tới, anh ta khẩn cấp dừng xe lại, sau đó nhanh chóng xuống xe, chạy đến vài bước: "Chị dâu, lên xe!"
Mặc Sơ gật đầu: "Anh Úc, tạm biệt!"
Sau khi Mặc Sơ lên xe, Dương Tử là biết thân phận thật sự của Úc Lạc Hàn nên anh ta sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, anh ta lập tức nói: "Chị dâu, cô đã không làm case này nữa rồi, sao còn ở chỗ này của Úc Lạc Hàn?"
"Dương Tử, sao anh biết tôi không làm case này nữa?" Mặc Sơ thấy hơi lạ.
Dương Tử biết là mình lỡ mồm rồi: "Chị dâu..."
"Cái này là Đế Sâm quyết định à?" Mặc Sơ hiểu ra ngay.
Dương Tử vội vàng nói: "Chị dâu, tổng giám đốc Quyền là vì tốt cho cô..."
Mặc Sơ không nói gì, cô cứ thấy lạ mà, tại sao đột nhiên Triển Lê Hàn lại không cho cô nhận case này, hóa ra là mệnh lệnh của Quyền Đế Sâm!
Dương Tử lái xe tới dưới lầu của công ty Mặc Sơ, anh ta thấy Mặc Sơ vẫn đang im lặng, anh ta vội vàng nói: "Chị dâu, tôi lấy mạng mình ra thề, bất kể tổng giám đốc Quyền có đưa ra quyết định gì, anh ấy nhất định là vì tốt cho cô! Cô đừng giận, được không?"
Mặc Sơ gật đầu: "Được! Tôi về tới công ty rồi, anh cũng đi làm việc đi!"
"Vâng!" Dương Tử lái xe rời đi.
Sau khi lái xe trở về công ty Quyền Thị, anh ta đi tới văn phòng chủ tịch, nói với Quyền Đế Sâm chuyện Mặc Sơ và Úc Lạc Hàn gặp lại nhau ở sân chờ taxi.
Mày kiếm của Quyền Đế Sâm nhíu lại, tất nhiên là anh không hy vọng Mặc Sơ cuốn vào trong cuộc chiến có thanh thế lớn như thế này!
...
Buổi tối.
Long Yên lái chiếc siêu xe thể thao của cô ta tới đón Úc Lạc Hàn tan làm.
Úc Lạc Hàn vẫn ngồi tàu điện ngầm tan làm, lúc này là giờ cao điểm tan làm buổi chiều, anh ta bước theo dòng người đi về phía trạm tàu điện ngầm.
Long Yên gọi anh ta lại: "Úc Lạc Hàn, lên xe!"
Úc Lạc Hàn chỉ lạnh nhạt liếc cô ta một cái, anh ta không hề để ý đến cô ta!
Long Yên xuống xe, đi tới trước mặt anh ta, cô ta chỉ gò má của mình rồi nói: "Anh xem này, anh xuống tay nặng như này đấy! Bây giờ người ta vẫn còn đau đấy! Anh không xoa à? Tôi mặc kệ, tối nay anh tới nhà tôi..."
Úc Lạc Hàn đã lên xe của cô ta, đi tới biệt thự bên hồ của Long Yên.
Cô ta nói: "Tôi đi tắm, anh chờ tôi!"
Long Yên đưa anh ta tới ngôi nhà mà mình cô ta sống, cô ta tắm xong thì mặc bộ voan mỏng xuyên thấu, lộ dáng người đến mức rõ ***, gần như là cái gì cũng nhìn thấy hết rồi.
Cô ta đi ra, hai chân vén lên bước đi giống người mẫu, nở nụ cười mị hoặc, đi tới trước mặt Úc Lạc Hàn.
Úc Lạc Hàn hờ hững nhìn dáng vẻ vô cùng lẳng lơ của cô ta, đúng như những gì mà Mặc Sơ nói, Long Yên mới có vẻ là đói khát khó nhịn, hận không thể tìm một người đàn ông tới thượng cô ta!
"Hôm nay anh đã đánh tôi ác như vậy rồi, bây giờ anh phải đền cho tôi!" Long Yên cởi voan mỏng ra...
Úc Lạc Hàn vẫn nhìn cơ thể không còn mảnh vải nào của cô ta, một chút hứng thú cũng không có.
"Long Yên, chúng ta chỉ là hợp tác!" Đến cả hứng thú chơi dâm ô Úc Lạc Hàn cũng không có: "Không bao gồm việc tôi phải thỏa mãn cơ thể đói khát của cô!"
Long Yên bị anh ta sỉ nhục, cô ta tức giận nói: "Úc Lạc Hàn, anh có nhầm không vậy? Bây giờ tôi ra lệnh cho anh chiều theo ý tôi! Bằng không tôi không hợp tác với anh nữa!"
"Vậy thì không hợp tác nữa!" Úc Lạc Hàn đi ra ngoài!
Long Yên cầm lấy cốc nước trên bàn rồi hung hăng ném vào bóng lưng của anh ta: "Úc Lạc Hàn, anh không phải đàn ông!"
"Tôi không cần phải chứng minh cho cô!" Úc Lạc Hàn bước nhanh đi ra khỏi biệt thự bên hồ.
Long Yên đã bị Úc Lạc Hàn sỉ nhục một trận rồi, cô ta trần chuồng đứng trước mặt anh ta, anh ta cũng không chịu cắn câu?
Đối với chuyện này, Long Yên càng thêm hận Mặc Sơ!
...
Mặc Sơ đi xuống lầu công ty thì nhìn thấy Dương Tử tới đón cô: "Chị dâu, lên xe!"
Mặc Sơ mở cửa xe ra thì trông thấy Quyền Đế Sâm đã ở trong xe rồi!
Cô hởi sửng sốt, cô ngồi ở ghế sau cùng anh.
Cô cảm thấy có một chút tức giận!
Người này quá bá đạo, không hỏi ý kiến của cô đã bắt ông chủ của cô thay đổi công việc của cô rồi!
Cho nên, cô không có nói chuyện.
Tất nhiên là Quyền Đế Sâm đã nhìn ra, khi cô giận thì cô sẽ không nói chuyện, không để ý đến anh!
Anh nhìn cô: "Đi ăn cua!"
Mùa thu đang là mùa ăn cua, các nhà hàng hải sản lớn đều khí thế ngất trời.
"Em không đi!" Mặc Sơ nói nhỏ.
"Hi Hi và Hàm Hàm đã qua đó hết rồi!" Tất nhiên là Quyền Đế Sâm có pháp bảo của anh.
Đứa con mãi mãi là nỗi bận tâm của mẹ!
Mặc Sơ ngẩng đầu lên nhìn anh, người đàn ông này cũng đang nhìn cô, anh cũng không giải thích mỗi một cách làm của anh, nhưng lại độc đoán mà bá đạo quyết định quỹ đạo cuộc đời rồi!
"Được!" Cô vẫn thỏa hiệp!
Một nhà bốn người vốn gặp nhau rất ít, cô cũng mong các con lớn lên vui vẻ khỏe mạnh trong gia đình hoàn chỉnh!
Xe chạy tới nhà hàng hải sản, Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm cùng vào một phòng bao.
Hai người Mặc Hàm và Mặc Hi đã ầm ĩ không ngớt rồi!
Mặc Hàm đã cầm bàn vẽ, cô bé đang vẽ tranh cho con cua.
Mặc Hi thì hiếm khi lại nghịch ngợm một chút, cậu bé lặng lẽ thêm hai cái chân vào tranh con cua của Mặc Hàm!
Mặc Hàm đã phát hiện rồi: "Quyền Mặc Hi, anh đùa dai rồi đấy! Làm gì có con cua nào mười chân hả? Anh tưởng em đang vẽ con rết à, vẽ bao nhiêu chân cũng không biết sao?"
"Hàm Hàm, cái này gọi là sáng ý!" Mặc Hi cười: "Anh bảo đảm, em cầm cái này đi tham gia cuộc thi vẽ tranh, chắc chắn lấy được giải!"
Mặc Hàm khinh thường nói: "Em mới không hiếm lạ nhận được giải nhá! Em muốn vẽ thì vẽ, em muốn vẽ cái gì thì vẽ cái đó, tranh đoạt giải toàn theo khuôn sáo cứng nhắc, chẳng thú vị tí nào!"
Hai đứa trẻ nhìn thấy bố mẹ tới, Mặc Hàm lập tức tiến lên ôm Quyền Đế Sâm làm nũng: "Daddy, bố xem, Quyền Mặc Hi đã vẽ thêm hai cái chân vào con cua của con!"
Quyền Đế Sâm đưa tay ra bế con gái lên, tình cảm cưng chiều của bố dành cho con gái, không cần nói, vốn đã có sẵn.
Mặc Sơ lại mỉm cười: "Chạy theo diện thích bóng mờ của con cua!"
"Hàm Hàm, mami rất thích!" Quyền Đế Sâm dịu dàng nói.
Mặc Hi hoan hô: "Trong cái nhà này, quyền lợi của mami là to nhất! Mami vui, bức tranh này liền là đẹp nhất!"
Mặc Sơ liếc Quyền Đế Sâm một cái, rõ ràng là anh đã bắt nạt cô, tại sao cô cứ không giận anh được nhỉ!
Một lát sau, cua lên bàn.
Trong đĩa của hai đứa bé, đã thả một con cua hấp, hai đứa bé ăn nhiệt tình, Mặc Hàm còn đang mút nước trên ngón tay.
Khi Mặc Sơ còn chưa động tay, Quyền Đế Sâm đã bóc chân cua cho cô rồi, sau đó anh dùng tay kéo thịt ra, đưa đến bên miệng cô.
Mặc Sơ quay đầu, nhìn anh.
Người đàn ông này muốn cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên như thế này sao?
Cô ăn cá, sợ anh sẽ cạo sạch gai ốc cho cô!