Mặc Sơ sững sờ, lập tức hiểu ý trong câu nói của anh.
Cô nhìn người đàn ông lịch sự này nói ra mấy câu khiến người ta đỏ mặt, tim đập loạn nhịp như thế, gương mặt cô cũng đỏ lên.
Sao hôm nay anh cứ nói mấy lời khiến tim người khác đập rộn lên như thế chứ?
Thật ra thì Mặc Sơ có một điều vẫn chưa rõ lắm, dưới trạng thái tỉnh táo, người đàn ông có thể mặc kệ đối tượng của mình là ai sao?
Cho dù là có tình cảm hay không, cũng đều có thể làm mấy chuyện thân mật đó à?
Lúc cô vẫn chưa nghĩ thấu được vấn đề này thì tài xế đã lái xe đến, hai người họ nhanh chóng lên xe đi tới bệnh viện.
Khi bác sĩ gặp được Mặc Sơ, cô ta gật đầu một cái: "Cô Mặc, cô bị thương ở đâu?"
"Khoảng bốn tuần trước tôi có bị bàn ghế đè lên, tôi đã nói không sao rồi, thế nhưng Tổng giám đốc Quyền anh ấy..." Mặc Sơ thấy anh ra ngoài, mắc cỡ lên tiếng: "Anh ấy cứ bắt tôi phải kiểm tra."
Bác sĩ kiểm tra chân và cánh tay của cô một lượt, sau đó kê toa cho Mặc Sơ: "Đã chụp X quang, không tổn thương xương và dây chằng, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, bôi một chút thuốc mỡ là được rồi."
"Cám ơn cô!" Mặc Sơ cảm thấy Quyền Đế Sâm đang chuyện bé xé ra to.
Thế nhưng khi cô nhìn thấy anh ở trong phòng nghỉ ngơi, trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp như ánh mặt trời mùa xuân.
Mặc Sơ đưa kết quả cho anh xem, nào ngờ Quyền Đế Sâm lại xem vô cùng cẩn thận.
Cô cảm thấy có chút bất ngờ.
Bình thường, mỗi khi cô đưa mấy bản báo cáo cho anh đọc, anh chỉ đọc qua loa một chút, thế mà lúc này lại đọc kỹ từng câu từng chữ.
"Không sao rồi, chúng ta đi thôi." Ngược lại Mặc Sơ giục anh đi.
Quyền Đế Sâm vừa đi vừa xem báo cáo, lúc hai người đi qua khoa chấn thương chỉnh hình thì có một loạt cô gái ở đây xếp thành hàng dài.
Phải biết rằng, khoa chấn thương chỉnh hình trong bệnh viện của anh luôn rất nổi tiếng, bình thường đều phải hẹn trước.
Mặc Sơ nghe thấy một cô gái trẻ tuổi đang gọi điện thoại: "Bây giờ tôi hẹn trước, thế nhưng vẫn phải xếp hàng chờ tới tháng sau.
Cô biết không, hôm nay có một người đàn ông có tiền đi xem mắt lại mở miệng hỏi nhà gái có phải gái trinh hay không? Cô nói xem tôi có thể không tu bổ lớp màng kia sao? Dù sao có vẫn hơn không.
Tôi có tu bổ thì anh ta cũng không biết, còn có thể dụ cho anh ta vui vẻ, sao lại không làm cơ chứ?"
Mặc Sơ nghe thấy thế, bước chân của cô hơi chậm lại, sau đó lại nghe thấy cô gái kia nói: "Bệnh viện này vô cùng nổi tiếng, thế nhưng lại rất đắt! Cũng sẽ không bắt báo tên thật ra, bảo vệ quyền riêng tư của chúng ta, bác sĩ cũng đều là những chuyên gia chỉnh hình nổi tiếng toàn cầu.
Trong xã hội bây giờ, đi xem mắt mà không trang bị bản thân thì sao được? Tôi đặt lịch hẹn rồi trả tiền trước, không nói nữa, cô có tới hay không thì tùy..."
Có thể là cô gái đó nói chuyện này với bạn thân của mình.
Mặc Sơ suy nghĩ một chút, cuối cùng dừng bước.
Quyền Đế Sâm cứ như không nghe thấy, anh vừa đi vừa chăm chú nhìn tờ kết quả khám bệnh.
Anh đi mấy bước, thấy Mặc Sơ không đi theo thì cũng dừng bước, anh hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cô: "Sao không đi?"
Mặc Sơ lấy lại tinh thần, cô nhanh chân tiến lên trước.
Quyền Đế Sâm cũng không hỏi tiếp, cô im lặng đi theo bước chân anh, nhanh chóng đi đến bãi đậu xe bệnh viện.
"Lần sau làm kiểm tra mật độ xương một lần!" Quyền Đế Sâm xem xong kết quả, sau đó lên tiếng ra lệnh cho cô.
Mặc Sơ sững sờ nhìn anh.
Cô chỉ từng kiểm tra một lần vào năm năm trước, lúc đó cô vừa sinh đôi một đôi trai gái, khi ấy bác sĩ đã nói với cô rằng sau sinh cô bị thiếu vitamin.
Chỉ là lúc ấy cô không để ý lắm, dù sao thì nuôi dưỡng hai đứa trẻ thật tốt mới là chuyện mà cô muốn làm nhất.
"Vâng!" Cô gật đầu một cái.
Anh bảo tài xế đưa cô về công ty trước, suốt dọc đường, anh ngồi trên xe xử lý công việc, cũng không nói một câu.
Mặc Sơ cũng im lặng, cô đang suy nghĩ tới chuyện của Lý Tử Hãn và Sầm Tuệ.
Có phải yêu cầu của một đàn ông đối với phụ nữ vẫn luôn như thế không?
Đương nhiên là cô không dám chủ động hỏi Quyền Đế Sâm về chuyện này!
Khi Mặc Sơ về đến công ty, Thải Tiểu Mãn đã xông tới trước mặt cô, cô ta đang ở gần cửa sổ thế nên tận mắt nhìn thấy cô bước xuống từ xe của Quyền Đế Sâm.
Thải Tiểu Mãn giống như tìm được chứng cứ cho thấy cô muốn trèo cao: "Ôi, xe của Tổng giám đốc Quyền đưa cô về cơ đấy! Mặc Sơ, có vẻ cô sắp trở thành bà Quyền hả?"
Mặc Sơ cũng không thèm để ý đến cô ta, lúc đi ngang qua Thải Tiểu Mãn, cô lại bị cô ta kéo túi xách lại, túi xách của cô rơi xuống đất, một phần của kết quả khám bệnh rơi trên đất.
"Có phải kết quả khám thai không?" Thải Tiểu Mãn nhanh chóng cướp lấy: "Mặc Sơ, không ngờ cô lại thâm sâu thế này! Muốn có bầu trước để Tổng giám đốc Quyền phải cưới cô! Có tin là tôi sẽ báo cấp trên việc cô dùng việc công để trục lợi không?"
Mặc Sơ nhặt túi xách lên, cô đứng thẳng người: "Được thôi, cô cứ đi đi."
Vừa hay để cho tổng giám đốc biết, cô làm việc ở cái ngành này như thế nào.
Những nhân viên này đã đối xử với cô ra sao!
Thải Tiểu Mãn là một người ngực bự nhưng lại đầu óc bằng quả nho, cô ta nhanh chóng gõ cửa phòng làm việc của Triển Lê Hàn: "Tổng giám đốc Triển, Mặc Sơ lợi dụng việc công để trục lợi, lợi dụng hôn sự của Tổng giám đốc Quyền, leo lên giường của Tổng giám đốc Quyền, hơn nữa còn mang thai!"
Triển Lê Hàn mặc bộ vest màu đen, đeo một chiếc kính vuông không viền, cả người toát ra khí chất lịch sự.
Anh ta nhìn Mặc Sơ lạnh lùng đứng ngoài cửa, sau đó quay sang nói với Thải Tiểu Mãn: "Vì sao lại nói như vậy?"
"Đây chính là bằng chứng!" Thải Tiểu Mãn lập tức đưa tờ báo cáo tới cho anh ta.
Triển Lê Hàn nhận lấy tờ kết quả, anh ta nhìn thoáng qua người Mặc Sơ, cô cũng không ấm ức hay hoảng sợ như trong tưởng tượng của anh ta.
Triển Lê Hàn thu lại ánh mắt đang nhìn Mặc Sơ, anh ta cúi đầu, vẻ mặt lập tức thay đổi, trầm giọng nói: "Thải Tiểu Mãn, cô nhìn cho kỹ xem, đây là báo cáo gì?"
Thải Tiểu Mãn bối rối, cô ta đưa tay nhận lấy, xem một chút: "Tại sao lại là cái này?"
Lúc này, Mặc Sơ đi tới trước bàn làm việc màu đen: "Tổng giám đốc Triển, đây chính kết quả vết thương của tôi khi bị bàn ghế đè lên vào bốn tuần trước, tôi chỉ từ công ty của Tổng giám đốc Quyền quay lại rồi ngồi vào bàn, thật sự không rõ tại sao bàn ghế đều bị hỏng như thế?"
Triển Lê Hàn cẩn thận nhìn Mặc Sơ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, không có dấu vết hóa trang này, làn da trắng nõn cùng từng đường nét trên mặt đều đẹp tự nhiên, giọng nói dịu dàng và ấm áp, nhưng hành động có mục tiêu rõ ràng.
Từ trước tới giờ, Mặc Sơ chưa bao giờ tới chỗ anh ta để tố cáo đồng nghiệp hay cấp trên, cô là một người làm việc có trật tự, cũng không tranh cãi vô lý, Triển Lê Hàn biết rõ điều này.
"Công ty sẽ thanh toán cho cô!" Triên Lê Hàn lên tiếng an ủi Mặc Sơ.
Mặc Sơ nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn Tổng giám đốc Triển!"
Triển Lê Hàn nghiêm nghị nói với Thải Tiểu Mãn: "Toàn thể nhân viên trong công ty của tôi phải làm ra thành tích, chứ không phải chỉ có ghen tị, cũng không phải là đồng nghiệp đấu đá lẫn nhau.
Nếu phòng kế hoạch còn bàn ghế hỏng nữa thì để Ân Phi Âm tự tới đây báo cáo với tôi!"
Thật đúng là hại người không được, lại hại chính mình!
"Vâng!" Thải Tiểu Mãn bị mắng tới mức sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, cô ta nào ngờ được là sẽ có kết quả thế này!.