Quyền Đế Sâm bằng lòng cưng chiều cô lên tận trời, có thể hái cả vì sao xuống nếu cô thích.
Chỉ cần anh bằng lòng cho, thứ gì cô cũng có thể có được.
“Vâng!” Mặc Sơ ngồi xuống, trong lòng cô cảm nhận được sự coi trọng của Quyền Đế Sâm, sự xem trọng ấy thể hiện từ những biểu hiện nhỏ nhất từ trong công việc.
Tả Điện Vũ để nhân viên thứ hai ngồi ở vị trí sau cùng, còn anh ta ngồi sát bên cạnh Mặc Sơ.
Như vậy, vị trí ngồi đã được phân định rõ ràng.
Tất cả mọi người đều là dân văn phòng, vừa nhìn vậy thì ai cũng hiểu trong mắt Quyền Đế Sâm Mặc Sơ được cưng chiều như thế nào!
Ân Phi Âm quá ghen tỵ với Mặc Sơ!
Cô đã lăn lộn trong ngành bao nhiêu năm, từ một nhân viên lên đến quản lý, xét theo kinh nghiệm đến cấp bậc, hẳn cô cũng có chỗ đứng trong lòng Quyền Đế Sâm.
Thế nhưng Quyền Đế Sâm lại đối xử với Mặc Sơ trước mặt mọi người như vậy!
Quyền Đế Sâm bắt đầu nội dung cuộc họp: “Ai có thể phát biểu về cách nhìn đối với hôn nhân không?”
Nhất thời không có ai lên tiếng, Ân Phi Âm ho khan một tiếng, lập tức phát biểu: “Tổng giám đốc Quyền, hôn nhân là mục tiêu tốt đẹp nhất trong tình yêu, hai người yêu nhau sâu đậm cùng giữ gìn hạnh phúc.”
Quyền Đế Sâm chuyển mắt về phía Mặc Sơ, Mặc Sơ định thần: “Hôn nhân là một hợp đồng tôi tình anh nguyện, từ ngày bắt đầu đến ngày kết thúc, hai người phải tìm điểm chung của nhau trong hôn nhân, gác lại điểm mâu thuẫn, tựa như hai hình tròn độc lập nhưng vẫn có thể chồng lên nhau.”
Ân Phi Âm hừ một tiếng xem thường: “Mặc Sơ, uổng cho cô vẫn luôn làm quân sư hôn nhân, vậy mà lại xem hôn nhân như một bản hợp đồng buôn bán vậy!”
Mặc Sơ vẫn bình thản như không: “Tổng giám đốc Quyền là thương nhân, hôn nhân và hợp đồng buôn bán có rất nhiều điểm giống nhau.”
Nếu nói Quyền Đế Sâm kết hôn vì tình yêu, đó mới là dối trá.
Chí ít Mặc Sơ sẽ không tin Quyền Đế Sâm kết hôn vì tình yêu.
Ân Phi Âm cũng biện luận bằng lý lẽ: “Thương nhân cũng biết yêu đương lãng mạn, cũng cần một cuộc hôn nhân hạnh phúc, cũng cần có một cô vợ ấm áp để ôm!”
Mặc Sơ không muốn tranh luận với Ân Phi Âm, chỉ là trong lòng cô đã nhận định rằng Quyền Đế Sâm không cần tới những thứ này.
Khuôn mặt Quyền Đế Sâm không có bất cứ biểu cảm nào, anh nhìn lướt qua mọi người: “Các cô cậu nghĩ xem buổi hôn lễ của tôi diễn ra như thế nào?”
Ân Phi Âm xung phong nói trước: “Tổ chức ở núi Phú Sĩ của Nhật Bản, trên đỉnh núi có ánh nắng lấp lánh như kim cương, hoa anh đào phủ đầy mặt đất, vô cùng lãng mạn, hẳn là cả đời khó quên!”
Cô ta nói xong còn nhìn Mặc Sơ đầy khiêu khích, Mặc Sơ vẫn lạnh nhạt với cô ta, trong lòng cô thầm hiểu Quyền Đế Sâm là một tên lính đặc chủng nặng chủ nghĩa dân tộc, một tên đàn ông như anh tuyệt đối sẽ không làm lễ kết hôn ở Nhật Bản.
Đừng nói là Ân Phi Âm đề nghị trước mặt Quyền Đế Sâm mà anh không cho, đến cả Mặc Sơ cũng thấy không ổn.
Thải Tiểu Mãn nói tiếp: “Thề nguyện với nhau dưới giáo đường cổ xưa nhất ở vùng biển Aegean, Hy Lạp, hai người đưa nhau đến những cối xay gió, ngồi trên du thuyền xa hoa, đi xem cảnh mặt trời lặn đẹp nhất thế giới.”
Sau đó còn có người nói tiếp: “Cử hành hôn lễ ở đồng hoa oải hương ở Paris, nước Pháp được tôn vinh là thành phố lãng mạn nhất thế giới, hơn nữa còn là kinh đô thời trang cực kỳ nổi tiếng.”
Còn có người nói: “Châu Phi cũng được này, ở đó có rất nhiều kim cương, hôn lễ có kim cương là hạnh phúc vĩnh cửu, còn có thể đi máy bay hay trực thăng, nhìn ngắm thảo nguyên Châu Phi rộng lớn, trăm ngàn loài động vật…”
Mỗi người đều phát biểu ý kiến của riêng mình, trong lúc nhất thời đã kể đi kể lại toàn bộ danh lam thắng cảnh trên thế giới qua một lần.
Chỉ có Mặc Sơ vẫn luôn im lặng không nói gì, lúc này Ân Phi Âm đang muốn nhắm vào Mặc Sơ, xem cô còn có gì muốn nói hay không.
“Đến tôi rồi đúng không?” Mặc Sơ chồng hai tay lên nhau đặt trên mặt bàn: “Kế hoạch của tôi lấy thời gian biểu của Tổng giám đốc Quyền làm tiêu chuẩn, cho nên tôi phụ trách việc sắp xếp xe, đưa Quyền phu nhân tương lai đến cục dân chính đăng ký.”
Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người đều không khỏi ngạc nhiên!
Người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như Quyền Đế Sâm lại không tổ chức hôn lễ?
Thông minh như Mặc Sơ thì sao có thể không biết đồng nghiệp đang cô lập cô.
Cho dù cô có nhắc đến một nơi nổi tiếng hơn nữa, rốt cuộc cũng chỉ là một đám cưới thế kỷ, long trọng, không bằng nói đơn giản một chút.
Huống chi anh ta đang nói đến hôn nhân, chứ không phải hôn lễ.
Dù chỉ lệch một chữ, nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Bằng hiểu biết của mình đối với Quyền Đế Sâm, cô biết chắc anh là một người đàn ông rất khiêm tốn.
Quyền Đế Sâm khẽ gật đầu khen ngợi Mặc Sơ, anh lấy cô gái này vì cô đặc biệt, ví dụ lúc cần dịu dàng sẽ dịu dàng, lúc cần tinh tế sẽ tinh tế, khi nào cần thông minh sẽ cực kỳ thông minh.
“Tôi đồng ý với phương án của cô Mặc!” Quyền Đế Sâm lạnh lùng quét mắt qua nhóm người, cuối cùng ánh mắt rơi lên mặt Ân Phi Âm: “Chuyện của tôi đã giao cho cô Mặc, là ai dám tự ý đổi người? Tất cả các cô đều phát biểu dựa trên suy nghĩ của các cô, không ai đứng trên lập trường của tôi để suy nghĩ!”
Toàn bộ phòng họp lúc này yên lặng như tờ, đến cả tiếng thở cũng trở nên nhẹ đi.
Mấy người kia cũng hiểu, toàn bộ ý kiến của họ Quyền Đế Sâm đều không hài lòng, anh chỉ hài lòng với ý kiến của Mặc Sơ mà thôi.
Cho dù phương án của Mặc Sơ có tốt hay không, chỉ cần Quyền Đế Sâm thích là được.
Lời của Quyền Đế Sâm như một cái tát thật mạnh vào mặt mọi người.
Đặc biệt là Ân Phi Âm, cô ta cướp quyền của Mặc Sơ định, nhưng vào giờ phút này, cô ta bị Quyền Đế Sâm phê bình trước mặt cấp dưới không chút kiêng nể, khuôn mặt cô ta lúc đỏ lúc trắng, vô cùng xấu xí.
Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: “Nếu như đổi người làm, vậy thì gọi Triển Lê Hàn tự đến mà tìm tôi! Tan họp!”
Triển Lê Hàn là CEO Công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu, anh ta làm đủ mọi ngành nghề, từ xem mắt đến kết hôn, thậm chí là ly hôn, không gì không làm.
Quyền Đế Sâm nói xong thì nhanh chân rời khỏi phòng họp.
Tả Điện Vũ theo sát anh, trong phòng họp lúc này chỉ còn lại người của công ty Thiên Trường Địa Cửu.
Ân Phi Âm nhìn Mặc Sơ như nhìn kẻ thù không đội trời chung: “Cô được lắm! Mặc Sơ, tôi không ngờ cô lại lợi dụng Tổng giám đốc Quyền để tạo áp lực cho chúng tôi!”
Mặc Sơ bình tĩnh nói: “Thư ký Ân, việc tổ chức hôn lễ của Tổng giám đốc Quyền vốn là do tôi phụ trách.”
Thải Tiểu Mãn châm chọc khiêu khích cô, âm dương quái khí nói: “Mặc Sơ, cô bò lên giường Tổng giám đốc Quyền rồi à? Bằng không sao Tổng giám đốc Quyền lại che chở cho cô thế được?”
“Thải Tiểu Mãn, cô có thể sỉ nhục tôi, nhưng cô không được sỉ nhục Tổng giám đốc Quyền!” Mặc Sơ bỗng đứng bật dậy: “Cô có bản lĩnh thì ức hiếp tôi làm gì? Sao ban nãy lúc Tổng giám đốc Quyền ở đây, cô không nói vậy đi?”
Thải Tiểu Mãn bực mình nhưng không thể phản bác được.
Nếu bảo cô ta bất kính với Quyền Đế Sâm thì chẳng phải là đi tìm chết à?.