Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 35: 35: Xé Quần Áo Như Dã Thú




Mặc Sơ đặt công việc trên tay xuống, đôi chân nhỏ để trần đứng trước mặt anh.



Cởi bỏ hình tượng người đẹp công sở, giờ phút này cô mặc áo sơ mi rộng thùng thình của anh, trong biệt thự không có quần áo ngủ của nữ, cô không thể làm gì khác hơn là sau khi tắm mặc áo sơ mi trắng của anh.



Mái tóc dài tự nhiên của cô xõa trên vai, dài tới eo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, hai tròng mắt dâng đầy hơi nước mê người.



Tóc còn chưa khô, làm ướt một phần áo sơ mi ở phía sau lưng, áo sơ mi của anh dài tới đầu gối cô, lộ ra bắp chân trắng nõn như ngọc.



Cô thấp hơn anh nhiều!

Cô đứng chỉ đến cổ anh.



Quyền Đế Sâm đánh giá cô một cách tỉ mỉ, giống như dã thú đứng ở đỉnh của chuỗi thức ăn đang quan sát con mồi vậy, nhìn thấy rất rõ ràng người cô.



Mặc Sơ bị ánh mắt sắc bén nhìn đến mức hơi mất tự nhiên, cô nhẹ giọng nói: "Nơi này không có quần áo nữ, tôi mặc tạm..."

Cô còn chưa nói hết thì đột nhiên Quyền Đế Sâm vươn tay, cô bất ngờ không kịp đề phòng ngã vào lòng anh.



Cho dù một người đàn ông đẹp trai và lịch sự cỡ nào đi nữa, trong đáy lòng cũng là có một mặt ngang ngược và liều lĩnh.



Ví dụ như Quyền Đế Sâm vào giờ phút này.





"Tôi thích nhìn dáng vẻ của cô khi mặc áo sơ mi của tôi!" Quyền Đế Sâm nói bên tai cô.



Không còn vẻ mặt uy nghiêm lạnh lẽo, luôn nhìn từ trên cao nhìn xuống như ban ngày, lúc này anh cũng là một người đàn ông tràn đầy ham muốn tình dục!

Hooc môn nam giới nồng nặc trên người anh bao trùm trên mỗi một tấc da thịt trên người cô, cô nằm trong ngực của anh, không tự chủ được nhẹ nhàng run rẩy.



Áo sơ mi của anh rất rộng lớn, cô mặc trên người càng nổi bật là cô vô cùng nhỏ bé yếu ớt.





Người đàn ông mạnh mẽ thường sẽ trìu mến người phụ nữ mềm mại yếu ớt hơn một chút.



Tối nay là thời điểm cuộc sống vợ chồng của anh và cô chính thức có tính tiến triển thực chất.



Người đàn ông vừa tắm xong, trên người thoang thoảng mùi sữa tắm, hương vị tỏa ra từ làn da chocolate khỏe đẹp của anh chầm chầm hòa lẫn vào hơi thở của Mặc Sơ.1

Cô xoa xoa chóp mũi bị ngực của anh đụng đau, đối với một người bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, cô nào dám mong anh lịch sự chứ?

Cô ngẩng đầu, ngước nhìn cằm anh, ngắm nhìn anh như ở trên cao khó mà với tới!


Giờ phút này, đến lúc rồi nhưng cô vẫn có chút lo lắng, hoảng sợ và không cam lòng.



"Cô định mượn cớ bị thương không thể thực hiện nghĩa vụ vợ chồng một lần nữa sao?" Đột nhiên ngôn ngữ của Quyền Đế Sâm rét lạnh.



Mặc Sơ hoảng sợ, không phải cô đang mặc quần áo sao? Làm sao anh biết?

Tất nhiên cô không biết là Quyền Đế Sâm nhạy bén đối với tất cả sự vật quanh mình hơn bất kỳ ai hết.



Anh vừa vào tới nơi đã ngửi thấy mùi vị khác biệt trên người cô.



"Tôi không có..." Mặc Sơ lắc đầu, cô và anh đã đăng ký kết hôn, đồng nghĩa với việc cô sẽ thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với anh, sao cô lại làm kiêu chứ? "Là tôi vô tình bị bỏng!"

Đôi mắt lạnh lùng sắc bén của Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm vào cô, sau đó dùng tốc độ nhanh như chớp không kịp bịt tai, một tay xé áo sau lưng cô ra.



Mặc Sơ cảm thấy sau lưng lạnh toát, có lẽ người khác cho rằng Quyền Đế Sâm quyền thế ngập trời, cao không với tới, là một người đàn ông lịch sự, điều đó sai rồi!

Nhìn hành vi của anh lúc này mà xem, hành vi của anh đối với cô thật là hành động của dã thú!

Cô vẫn còn ở trong ngực của anh, cô không tự chủ được dùng hai tay nắm chặt cổ áo phía đằng trước.



Quyền Đế Sâm hừ lạnh một tiếng: "Cô giỏi quá nhỉ, còn có thể tự làm mình bị bỏng sau lưng!"

Mặc Sơ im lặng!


Đây cũng không phải là lần thứ nhất cô bị ngược đãi nơi công sở.



Ân Phi Âm là cấp trên của cô, có quyền quyết định nhiều việc trong công ty.





Sở dĩ Thải Tiểu Mãn dám phách lối với cô cũng là bởi vì ỷ vào Ân Phi Âm, cho nên ức hiếp cô thôi.



Quyền Đế Sâm nâng cằm cô lên, ngón tay của anh có vết chai, làn da của cô non mịn, tạo thành sự trái ngược.



Mặc Sơ có thể rõ ràng cảm nhận được cảm giác áp bách mạnh mẽ từ trên người anh.



"Bà Quyền..." Quyền Đế Sâm nhấn mạnh từng chữ từng câu: "Cô không hiểu cách lợi dụng quyền lợi này sao?"

Quyền Đế Sâm đã cho cô quyền lợi này, vậy mà cô lại không biết cách dùng, để đồng nghiệp và cấp trên ức hiếp!

Đôi mắt của Mặc Sơ dâng lên hơi nước lóng lánh, giữa hai người, ngoại trừ việc bước vào tình yêu trên mây, đúng là anh đối xử với cô không tệ!

Anh cho cô danh hiệu bà Quyền, anh cho cô quyền lợi của bà Quyền!

Chỉ là Mặc Sơ cũng hiểu rất rõ một đạo lý!


Từ đầu đến cuối, những thứ mà anh cho cô là của anh.



Chỉ có những thứ mà mình kiếm được mới là của mình mình!

Từ trước đến nay, cô cũng không phải là người chỉ biết đến lợi ích, cô chỉ mong mình có thể thực hiện lần lượt ước mơ của cô trong công việc, hy vọng của cô về cuộc sống.



"Cảm ơn Tổng giám đốc Quyền!" Mặc Sơ nhẹ nhàng cười một tiếng.



Cô rất biết ơn những gì anh dành cho cô, nhưng mà cô vẫn phải tự trở nên mạnh mẽ!

Quyền Đế Sâm buông cô ra: "Tôi hy vọng khi cô và tôi nằm cạnh nhau, không có vết thương chướng mắt!"

Giọng nói của anh lạnh lẽo, tuyệt đối không phải là tán tỉnh, mà là nồng nặc vẻ cảnh cáo!


...!

Điểm tâm sớm của Thành phố S vẫn luôn nổi tiếng trên toàn cầu.



Bún gạo trong vắt, chân gà chiên giòn, bò viên làm thủ công, sủi cảo tôm chính hiệu, rồi pha thêm một ấm trà, trong hương trà nức mũi, nếm thử những món ăn vặt nổi tiếng của địa phương.1



Ở đây có những quán cơm lâu đời trăm năm, đã tồn tại từ thế kỷ trước, truyền thừa hơn trăm năm, vẫn luôn thịnh vượng.



Mặc Hi dẫn Mặc Hàm đang còn ngái ngủ, ngáp liên tục, đến quán cơm ăn điểm tâm.



Mặc Hi nhìn cô em gái đang không mở nổi mí mắt dù chỉ một chút: "Hàm Hàm, muốn anh đút à?"

Quả nhiên Mặc Hàm há miệng ra, Mặc Hi đút cô bé ăn sủi cảo tôm, cô bé ăn xong, vui vẻ cười một tiếng: "Cảm ơn anh!"

"Em cũng thật kỳ quái, ngủ cũng có thể ăn!" Mặc Hi thở dài một tiếng, cậu bé lại đút cô bé thêm một miếng.



Mặc dù lúc này là giờ đi làm và đi học, nhưng cũng không ít người tới đây ăn điểm tâm.



Hai anh em ngồi gần cửa sổ, nhân viên phục vụ Tiểu Đinh mang bữa sáng tới cho chúng.



Cô ta thấy là hai người bạn nhỏ nên còn tràn đầy yêu thương châm trà cho chúng: "Hai bạn nhỏ, trà còn rất nóng, lúc uống phải cẩn thận một chút! Có cần gì thì hãy gọi chị!"

"Cảm ơn chị Đinh!" Mặc Hi nghiêng đầu cười.



Một cậu bé đẹp trai nói vậy cũng làm cho Tiểu Đinh ngượng ngùng, lúc này có một người đàn ông trung niên đầu hói bụng bự bước vào!

Sau khi ra viện, trên đỉnh đầu của Trương Thịnh Tùng còn một vết sẹo, ông ta luôn luôn cho rằng bị phụ nữ đánh là sỉ nhục!

Cho nên sớm muộn gì ông ta sẽ chỉnh chết Mặc Sơ!

Lúc này chỉ có một bàn ở giữa quán là trống, khi Tiểu Đinh dẫn ông ta tới đó ngồi, Trương Thịnh Tùng lại nhìn trúng vị trí bên cửa sổ, ông ta thấy chỉ là hai đứa con nít ranh nên hung dữ nói: "Hai đứa ranh con, đi sang một bên ngồi, chỗ này thuộc về tao!".