Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 320: 320: Mãi Mãi Không Cách Xa




Chị Tông được Mặc Sơ an ủi, cô ấy nói: "Cảm ơn em, Mặc Sơ, chị cũng cảm thấy, trong đan điền có một luồng khí, sẽ bùng nổ! Không có đàn ông, chị cũng sẽ sống thật xuất sắc!"

"Ừm, chị Tông, cố lên!" Mặc Sơ làm thế tay với cô ấy.



Mặc Sơ vào trong văn phòng làm việc.



Kiều Thanh Du gọi điện thoại cô: "Ông chủ kêu tớ vào trong tù phỏng vấn Long Diệu Thiên!"

Mặc Sơ ừ một tiếng: "Thắng làm vua thua làm giặc, ông ta vĩnh viễn sẽ không phản tỉnh lại lỗi lầm của mình.



Nhưng mà, ông chủ cậu giỏi thật đấy, sau khi chú Thân nhậm chức, đề tài quay xung quanh tân tổng thống luôn là có mánh lới nhất.



"Đúng thế!" Ông chủ đúng là ông chủ!" Kiều Thanh Du nói: "Tớ đi trước đây, có tin gì về tới đi tìm cậu."

"Được!" Mặc Sơ bỏ điện thoại xuống.



Nếu như cô còn lời gì muốn nói với Long Diệu Thiên, thì đó chính là hỏi mẹ ruột của cô là ai?

Tất nhiên, Long Diệu Thiên cũng biết, đây là manh mối quan trọng nhất trên tay ông ta, ông ta sẽ không dễ dàng cho Mặc Sơ.



Như vậy thì không có gì để nói.



Kiều Thanh Du đi phỏng vấn Long Diệu Thiên, kết quả cô ấy phát hiện người đàn ông này đã hóa rồ hóa dại rồi.



Cô ấy không phỏng vấn được gì, liền quay lại cuộc sống thường ngày của người đàn ông này.



"Tôi mới là tổng thống! Tôi mới là tổng thống!" Long Diệu Thiên ở trong tù vừa khóc vừa cười: "Mọi người mau gọi tôi là tiên sinh tổng thống!"

Ông ta lặp đi lặp lại mấy câu này, Kiều Thanh Du quay được một đoạn video, rồi gửi cho Mặc Sơ.



Sau khi nhận được video, Mặc Sơ nhìn thấy bây giờ Long Diệu Thiên đang bị danh lợi dày vò cho không thành hình người, cô thở dài một tiếng.



Không thể không nói, Quyền Đế Sâm, người này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi từ trong xương tủy!

Người khác muốn cái gì nhất, anh liền phá hủy cái đó của người khác.





Nhà họ Mặc tham tiền, nhà họ Long tham quyền, vậy nhà họ Mộ thì sao?

Mặc Sơ xóa cái video này đi, bất kể cuộc sống sau này của Long Diệu Thiên có ra sao, thì cũng không liên quan đến cô nữa.



...!

Sau khi Bạch Tử xuất viện, việc đầu tiên là đi tìm Cố Vãn Vãn.



Bà ấy vẫn mang theo đồ dùng mẹ và bé, đi tìm Cố Vãn Vãn.



"Vãn Vãn..." Bạch Tử nhìn cô ấy: "Cái bụng này càng ngày càng lớn, ngày sinh là tháng sau nhỉ!"

"Vâng." Cố Vãn Vãn thở dài một tiếng: "Nuôi con mới biết ơn bố mẹ, đúng là phụ nữ phải làm mẹ mới hiểu chân lý của cuộc sống."



Bạch Tử ngưng mắt nhìn cô ấy: "Cháu và cô sống cùng nhau đi! Như thế thì cô cũng có thể chăm sóc cho cháu 24 giờ! Cháu xem, ban ngày Trạch Dã phải đi làm, hơn nữa buổi tối thằng bé mới về chơi cùng cháu được, thằng bé là một người đàn ông, cũng không hiểu chuyện của em bé, đúng chứ!"

Cố Vãn Vãn hơi lung lay trước lời nói của bà ấy: "Nhưng mà, cháu không muốn để người khác biết!"

"Cháu yên tâm, chỉ có cô biết." Bạch Tử bảo đảm: "Cháu cũng không muốn khi sinh con ra không có ai chăm sóc, ngộ nhỡ có việc gì thì phải làm sao? Còn nữa, Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm đang chuẩn bị ly hôn đấy! Cháu vẫn có cơ hội!"

"Cái gì?" Cố Vãn Vãn không dám tin: "Sao bọn họ lại đi đến bước đường này?"

"Trước giờ Đế Sâm không yêu cô ta!" Bạch Tử nói: "Điều này rất bình thường! Cô nghe giọng điệu của Đế Sâm, người mà thằng bé thích là cháu, chỉ có điều, đàn ông mà, muốn trả thù, làm việc lớn quan trọng hơn.



Cháu về sống cùng cô, sau khi Đế Sâm mừng vì được làm bố, trông thấy đứa bé này, có khi lập tức ở bên cháu luôn đấy."

Cố Vãn Vãn hơi lung lay, cô ấy muốn, dù sao thì quan hệ vợ chồng của Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm đã tan vỡ, hơn nữa Quyền Đế Sâm cũng thích cô ấy, bây giờ cô ấy sống cùng với Bạch Tử, thì cũng không có vấn đề gì nhỉ!

Cộng thêm ban ngày Cố Trạch Dã cũng không có ở nhà, cô ấy ở một mình cũng rất buồn chán.



"Được!" Cố Vãn Vãn đã đi theo Bạch Tử.



Bạch Tử lái xe tới vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.




Cố Vãn Vãn hơi ngạc nhiên: "Sao lại ở chỗ này? Đây chẳng phải là nơi mà anh Sâm sống sao?"

"Đúng thế!" Bạch Tử kéo cô ấy vào: "Cháu không muốn đứa bé và bố giao lưu với nhau à? Cô nghe bác sĩ khoa sản nói, đứa con có bố bầu bạn, sinh ra càng thông minh hơn."

"Thật sao?" Đứa con của Cố Vãn Vãn là chỗ mềm của cô ấy, bây giờ Bạch Tử nói gì, cô ấy cũng tin.



Bạch Tử mỉm cười nói: "Đây là cháu của cô, cô còn có thể ủy khuất cục cưng nhỏ sao?"



Vì thế, Cố Vãn Vãn đã sống ở trong biệt thự.



Buổi tối, Mặc Sơ về nhà trước.



Cô nhìn thấy Cố Vãn Vãn và Bạch Tử đang uống trà ở trong phòng khách, hơn nữa Bạch Tử cũng cực kỳ yêu thương đứa bé trong bụng Cố Vãn Vãn.



"Vãn Vãn..." Mặc Sơ gọi cô ấy một tiếng.



Cố Vãn Vãn đứng lên, đi về phía Mặc Sơ: "Cậu tan làm rồi à?"

"Ừ, cục cưng vẫn ngoan chứ?" Mặc Sơ thấy bụng của cô ấy đã to lắm rồi.



"Đến giai đoạn cuối rồi, lúc đá tôi thì ít đi rồi! Thỉnh thoảng trong mơ, đứa bé còn đạp tôi tỉnh lại nữa!" Cố Vãn Vãn nói đến đứa bé, tâm trạng vô cùng tốt.



Mặc Sơ gật đầu: "Chú ý giữ gìn sức khỏe nhé!"

Lúc này, Bạch Tử lạnh lùng nói với Mặc Sơ: "Cô còn quay về làm cái gì? Buổi sáng cô làm tôi tức đến ngất xỉu, tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu? Cô còn có mặt mũi đi về đây à?"

Mặc Sơ liếc Bạch Tử một cái: "Nghe nói, có một câu nói có thể chọc trúng xương sống của bà, đã một bó tuổi rồi, đừng giằng co mù quáng nữa, ngày nào cũng bị người ta đâm vào xương sống, cũng không đẹp mặt đâu nhỉ!"

Bạch Tử phát hiện Mặc Sơ nói chuyện càng ngày càng thông minh rồi, bà ấy hận không thể xé miệng Mặc Sơ.



"Cô đi cho tôi!" Bạch Tử chỉ vào cửa chính.



"Cô..." Cố Vãn Vãn giật mình: "Cô đừng hung dữ với Sơ Sơ như vậy..."

"Vãn Vãn, cháu không biết đấy thôi, con bé này ngoài mặt một vẻ, sau lưng một vẻ, trước mặt cô thì nó hung đấy, trước mặt Đế Sâm thì lại làm ra vẻ tiểu yêu tinh mê hoặc người!" Bạch Tử nói.



"Không đâu, Sơ Sơ không phải là người như thế!" Cố Vãn Vãn lắc đầu.



Bạch Tử hừ một tiếng: "Cái này gọi là biết người biết mặt không biết lòng! Cháu còn trẻ, xem không hiểu, cô ta giỏi giả vờ lắm đấy!"

Mặc Sơ cũng không muốn nói nhiều với Bạch Tử, cô nói với Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, tôi lên lầu đây!"

Mặc Sơ nói xong liền đi lên phòng ngủ ở tầng hai, cô vào trong phòng rồi, cô vẫn tức đến nỗi khó mà bình tĩnh được.





Đúng vậy, cô có lỗi, cô đã đầu thai sai, đầu thai vào nhà họ Long.



Cho nên, cô cứ phải hứng chịu cơn giận của Bạch Tử sao?

Bây giờ, Bạch Tử còn dẫn Cố Vãn Vãn vào nhà rồi!

Ý nghĩa này, người có lòng Tư Mã Chiêu đều biết.



Bạch Tử đưa Cố Vãn Vãn tới, tất nhiên là không có ý tốt!

Mặc Sơ chỉ lo Cố Vãn Vãn đã lớn bụng, không chịu được mệt nhọc.



Ngộ nhỡ đứa bé có việc gì thì sao?

Khi cô đang nghĩ như thế, cô trông thấy xe của Quyền Đế Sâm đã về.



Cuối cùng, Mặc Sơ đã có thể thở phào nhẹ nhõm rồi!

Quyền Đế Sâm vừa vào nhà đã nhìn thấy Cố Vãn Vãn và Bạch Tử đều đang ở đây.



Sắc mặt anh lập tức lạnh xuống, anh nói với giọng sắc bén: "Vãn Vãn, ai cho cô tới đây?"


Chuyện của Cố Vãn Vãn, anh vẫn chưa nói rõ cho Mặc Sơ.



Chỉ yếu là liên quan đến Cố Trạch Dã, thân là anh em, anh có nghĩa vụ giữ bí mật.



Nhưng mà, Mặc Sơ dịu dàng độ lượng, còn tín nhiệm anh một trăm phần trăm, không có nghĩa là anh có thể chà đạp lên sự tín nhiệm mà Mặc Sơ dành cho anh.



Cố Vãn Vãn không ngờ, Quyền Đế Sâm lại hung dữ như vậy, cô ấy đứng yên tại chỗ, không biết mình đã làm sai chỗ nào: "Anh Sâm..."

Bạch Tử thấy vậy, bà ấy vội vàng nói: "Đế Sâm, Vãn Vãn sắp sinh rồi, con thân làm bố, lẽ nào không nên chịu trách nhiệm sao? Con hung dữ với Vãn Vãn như vậy làm cái gì? Bắt đầu từ hôm nay, Vãn Vãn sẽ sống ở đây!"

Ánh mắt Quyền Đế Sâm lạnh lùng như chim ưng, anh liếc Bạch Tử một cái: "Giới hạn của con ở chỗ nào? Chắc mẹ rất rõ, mẹ còn cứ làm khổ con như thế này nữa thì đừng trách con ra tay!"

Bạch Tử nghe thấy vậy, bà ấy hất cao cằm, bà ấy biết, Quyền Đế Sâm tuyệt đối dám!

Con trai của bà ấy, làm việc luôn tàn nhẫn!

Ngay sau đó, Quyền Đế Sâm lấy điện thoại ra gọi cho Cố Trạch Dã: "Đến nhà tôi!"

Cố Trạch Dã vừa tan làm: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Vãn Vãn đang ở nhà tôi!" Quyền Đế Sâm nói thẳng.




Cố Trạch Dã thầm cả kinh, Cố Vãn Vãn đi tìm Quyền Đế Sâm rồi sao?

"Tôi tới ngay." Cố Trạch Dã nhíu mày, phải biết rằng, Cố Vãn Vãn luôn rất ngoan ngoãn, cũng chưa bao giờ nhắc qua trước mặt anh ta là cô ấy muốn đi tìm Quyền Đế Sâm.





Giờ phút này, tất nhiên là Quyền Đế Sâm gọi Cố Trạch Dã tới để thu dọn cục diện rối rắm rồi.



.



Ngôn Tình Sủng

Vào khoảnh khắc này, Cố Vãn Vãn nhìn sang Quyền Đế Sâm, anh nghiêm túc mà lạnh lùng, tại sao bây giờ người đàn ông này lại lạnh nhạt với cô ấy như vậy?

Dù là trước kia, anh cũng sẽ không như thế này!

Lẽ nào sau khi kết hôn, đàn ông đều thay đổi rồi sao?

"Anh Sâm..." Cố Vãn Vãn rưng rưng nước mắt, cái bụng rất to, cô ấy nhìn anh chăm chú: "Anh đừng hung dữ với anh như vậy, được không?"

Cô ấy nói xong, liền nhìn anh rồi khóc!

Nếu như nói lần trước, Cố Vãn Vãn gặp Quyền Đế Sâm một cách bất ngờ không kịp phòng bị, cô ấy chưa chuẩn bị tâm lý.



Vậy thì, lần này thì sao?

Quyền Đế Sâm trầm giọng quát: "Cô mang thai vào liền mất não hả? Người khác kêu cô tới là cô tới ngay à?"

Anh cũng biết, Cố Vãn Vãn xuất thân tốt, đặc biệt tùy hứng, anh cũng là mắng cô sang ai đó thôi.



Cố Vãn Vãn oan ức lắm, cô ấy đâu biết quan hệ của Quyền Đế Sâm và Bạch Tử bế tắc như này.



Cho dù cô ấy mang thai đầu óc không minh mẫn lắm, cô ấy cũng biết cô ấy bị Bạch Tử lợi dụng rồi!

Lúc này, Mặc Sơ đi xuống tầng.



Cô cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau đi nước mặt trên mặt Cố Vãn Vãn: "Nào, ngồi một lát, đừng khóc nữa!"

Nào ngờ, Cố Vãn Vãn khóc càng hăng hơn!

Mặc Sơ nhìn về phía Quyền Đế Sâm, người đàn ông này hung lên thì đúng là lục thân không nhận!

Cố Vãn Vãn khóc lóc nói: "Em chỉ muốn tranh thủ hạnh phúc cho mình! Anh Sâm, em đã sai sao?"

"Đúng!" Quyền Đế Sâm nhìn cô ấy chằm chằm, vẻ ác lạnh trong đôi mắt không thấy bất kỳ tia dịu dàng nào: "Cô đã sai ngay từ đầu rồi!"

"Em thích anh, em chỉ muốn yêu anh!" Cố Vãn Vãn càng khóc càng thương tâm: "Em chỉ dùng một vài thủ đoạn không quang minh chính đại thôi, hôm nay em tới, em tưởng anh và Sơ Sơ sắp chia tay..."

Mặc Sơ cũng hiểu, Cố Vãn Vãn cũng là một người bị Bạch Tử gài bẫy!

Cô có thể hiểu cho Cố Vãn Vãn, chiếc bụng lớn lên từng ngày, một mình ở trong khu nhà cấp cao, nếu Mặc Sơ thật sự đã chia tay với Quyền Đế Sâm, Cố Vãn Vãn quay lại bên cạnh Quyền Đế Sâm, cũng là lẽ thường tình.



Quyền Đế Sâm liếc Bạch Tử một cái với ánh mắt sắc bén, lúc này anh lạnh lùng nói với Cố Vãn Vãn: "Bây giờ Quyền Đế Sâm tôi trịnh trọng tuyên bố, vợ của tôi chỉ có một mình Mặc Sơ, tôi sẽ mãi mãi không rời xa cô ấy!"

Lời thề như thế, Cố Vãn Vãn nghe thấy, giống như từng nhát dao đang đâm vào trong tim, cô ấy đau đến nỗi không thể hít thở!

Lời thề như thế, Mặc Sơ nghe thấy, trong lòng cô biết rằng, Quyền Đế Sâm thật sự dành cho cô tình cảm sâu nặng!.