Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Khi Mặc Sơ chuẩn bị lái xe đi làm, Quyền Đế Sâm đi tới: "Bà Quyền, chào buổi sáng! Anh có món quà tặng em!"
Mặc Sơ bật cười: "Anh Quyền, anh có biết anh chiều em như vậy, em sẽ ỷ lại không hả!"
"Em không ỷ lại anh? Thế em muốn ỷ lại ai?" Quyền Đế Sâm nắm lấy cổ tay của cô.
Mặc Sơ vui vẻ nói: "Anh muốn tặng em cái gì?"
Quyền Đế Sâm cởi chiếc đồng hồ cũ trên cổ tay cô ra, Mặc Sơ vội vàng nói: "Em muốn cái này!"
Bất kể là nó có cũ như thế nào, nó cũng đã bầu bạn cùng cô sáu năm, chiếc đồng hồ như đã là tín ngưỡng của cuộc đời cô, nó cứ đi từng bước từng bước một tới như thế.
"Cái này cho em làm vật kỷ niệm." Quyền Đế Sâm bỏ chiếc đồng hồ cũ vào hộp.
Lúc này, anh đã lấy ra một chiếc đồng hồ kiểu của nữ mới toanh ra, rồi đeo vào tay cho Mặc Sơ: "Cái này có rất nhiều chức năng, có thể dùng thoải mái!"
Mặc Sơ đùa: "Có phải là giống chiếc đồng hồ của Tom Cruise trong, định vị, gọi điện, ghi âm, tấn công, phòng thủ đều được hết không?"
Quyền Đế Sâm mỉm cười, không nói gì.
Mặc Sơ hỏi anh: "Lúc nào anh cũng tặng em đồ, em cũng phải tặng lại mới được! Chiếc đồng hồ này có đồng hồ tình nhân không? Em cũng tặng anh một cái!"
Quyền Đế Sâm giơ chiếc đồng hồ trên cổ tay anh lên: "Anh có rồi!"
Mặc Sơ đeo đồng hồ mới đi làm, anh Quyền thật là ghê gớm quá, lúc nào cũng tạo bất ngờ cho cô, xem ra cô càng ngày càng không rời xa anh được rồi!
Mặc Sơ vui vì, một người đàn ông đẹp trai chín chắn, có quyền có thế, cưng chiều cô lên đến tận trời, còn thỉnh thoảng lại cho cô những bất ngờ và lãng mãn!
Chắc chắn là kiếp trước cô đã giải cứu hệ ngân hà, nên mới gặp được người đàn ông tốt này!
Đúng vào lúc Mặc Sơ đang nghĩ ngợi lung tinh, đột nhiên có mấy chiếc bao vây cô, sau đó cấp tốc đập vỡ cửa kính xe của cô rồi đưa cô đi!
Trong tình huống cấp bách, Mặc Sơ cũng không kịp gọi điện cho Quyền Đế Sâm, cô đã bị bịt mắt, đánh thuốc mê mang đi rồi.
Sau khi hành trình của Mặc Sơ xảy ra thay đổi, Quyền Đế Sâm là người đầu tiên biết tin, anh đang ngồi trên xe, anh nói với Dương Tử: "Quay đầu, chuyển hướng! Đi cứu Mặc Sơ!"
Dương Tử lập tức cua gấp, quay đầu ở đèn đỏ: "Chị dâu xảy ra chuyện rồi ạ? Liệu có phải sáng hôm nay Long Yên được phát hiện là bị trói trên công trường, quần áo rách nát, người nhà họ Long cho rằng chị dâu là người làm chuyện này không?"
"Hoàn toàn có khả năng!" Quyền Đế Sâm gật đầu.
...!
Khi Mặc Sơ tỉnh lại một lần nữa, cô cũng không biết đây là đâu, xung quanh không có một tí âm thanh nào.
Hai tay cô bị trói chặt, hai chân cô cũng bị trói rất chặt, hơn nữa miệng cũng bị bịt, dáng vẻ của Long Yên tối hôm qua, Mặc Sơ nghĩ, mình cũng như thế rồi!
Liệu là người nhà họ Long làm sao? Bọn họ phản công nhanh như vậy à?
Cô nhớ đến chiếc đồng hồ, cô dùng sức chạm vào chiếc đồng hồ, cô cũng không biết là cô đã chạm vào chức năng gì, cô chỉ có thể gửi hy vọng vào Quyền Đế Sâm.
Lúc này, có một trận tiếng bước chân từ xa vọng đến.
Long Diệu Thiên đi vào, ông ta cho đàn em đi ra, sau đó đóng cửa lại, ông ta nhìn Mặc Sơ.
Ông ta lột băng dính trên miệng Mặc Sơ ra, Mặc Sơ đau đến nhíu mày, nhưng cô không có nói gì.
Lúc này, Long Diệu Thiên nhìn Mặc Sơ, ông ta lạnh lùng nói: "Tối qua là cô đã phái người hãm hại Yên Nhi sao?"
"Ông Long..." Mặc Sơ nói rõ ràng: "Ông có biết rằng, bắt cóc tôi là phạm pháp không.
Nghe nói, ông sắp tranh cử tổng thống rồi, ông đang làm một số chuyện phạm pháp ở thời điểm quan trọng đấy, chắc chắn chuyện này không tốt cho con đường tranh cử của ông đâu! Tôi khuyên ông hãy lý trí một chút, thả tôi ra!"
Long Diệu Thiên hừ mạnh một tiếng: "Hay cho một con bé miệng còn hôi sữa, ở thời điểm nguy cấp như thế này, còn muốn dùng cách có thể kìm chặt tôi nhất để thuyết phục tôi! Tôi hỏi cô, hôm qua Yên Nhi bị trói trên công trường xây dựng, có phải là cô làm không?"
"Nếu ông có bằng chứng chưng minh là tôi làm, thì cô cứ giao tôi cho sở cảnh sát!" Mặc dù ánh mắt của Mặc Sơ không che dấu được, nhưng cô vẫn phải bình tĩnh.
Long Diệu Thiên tát cô "bốp" một cái!
"Cô đừng tưởng cô cưới Quyền Đế Sâm rồi thì cô là mợ chủ của nhà họ Quyền, không ai làm gì được cô!" Long Diệu Thiên trầm giọng quát: "Nếu không phải vì đứa con gái mồ côi không ai cần như cô, thì Yên Nhi đã là bà Quyền từ lâu rồi, nếu mà cô vừa sinh ra đã không ai cần rồi, thì cô còn sống trên đời này làm cái gì?"
Trên mặt Mặc Sơ đã in dấu năm ngón tay, nửa bên mặt của cô đau kinh khủng, còn những lời mà Long Diệu Thiên nói thì cũng độc ác như băng trùy đâm vào tim cô.
Cô là cô bé mồ côi, cô không biết bố cô là ai, cô cũng không biết mẹ cô là ai, lẽ nào cô đã bị song thân vứt bỏ thì không được có cơ hội sinh tồn nữa sao?
Không! Mặc Sơ chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Bọn họ không cần cô, cô có thể sống càng xuất sắc hơn!
"Long Diệu Thiên, ông cũng từng là đại nhân vật một tay che trời, ông đối phó với một người phụ nữ như tôi thế này, ông cảm thấy ông đã thắng rồi sao?" Mặc Sơ châm chọc ông ta: "Thân là người vận động tranh cử, bắt nạt kẻ yếu sẽ chỉ khiến ông thua càng triệt để mà thôi!"
Long Diệu Thiên hừ một tiếng: "Tôi chẳng qua là lấy thân phận của người làm bố tới giáo huấn cô, bởi vì cô làm hại con gái tôi! Long Yên là bảo bối của tôi, con bé không giống cô, cô chẳng qua chỉ là một cây cỏ dại! Cây cỏ dại mà vứt đi rồi cũng chẳng ai cần!"
Mặc Sơ trầm mặc, từ nhỏ tới lớn, cô bị thương, cô chưa từng có mẹ để khóc lóc kể lể, chưa từng có bố có thể ra mặt cho cô!
Nhưng, cô vẫn sống kiên cường.
Bởi vì, cô vẫn còn có Quyền Đế Sâm.
Long Diệu Thiên tưởng là ông ta đã đâm trúng tâm tư của cô, ông ta lại nói: "Con bé mồ côi không ai cần không ai thương yêu như cô, chỉ xứng cho đàn ông phát tiết thôi, cô đã làm hại Yên Nhi, bắt đầu từ khoản cô muốn kết hôn vào ngày hôm đó, tôi sẽ cho một trăm người đàn ông tới chơi cô, chơi chết cô! Cuối cùng, tin tức sẽ đăng là, bà Quyền chết dưới thân của đàn ông..."
"Đế Sâm sẽ tới cứu tôi!" Mặc Sơ tin chắc vào điểm này.
"Nếu cô thật sự nghĩ rằng cậu ta sẽ tới? Thì đó là sai lầm, sai lầm to rồi đấy!" Lúc này, Long Diệu Thiên đã tới gần cô, ông ta nói cho cô biết: "Cô có biết vì sao nhà họ Mặc tan cửa nát nhà rồi không? Bởi vì chính là do một tay Quyền Đế Sâm sắp đặt đấy! Lòng dạ cậu ta sâu cỡ nào, chắc chắn là cô không biết! Chỉ tiếc là, cậu ta đã gài bẫy cả nhà cô, cô còn giang chân đón cậu ta! Cô là người phụ nữ ngu nhất trần đời! Ngày nào cũng ngủ cùng kẻ thù của mình..."
"Phụt..." Mặc Sơ nhổ nước bọt vào mặt ông ta: "Long Diệu Thiên, bất luận ông có bôi nhọ Đế Sâm như thế nào, anh ta cũng là người đàn ông tốt nhất trong lòng tôi! Ông và con gái ông giống nhau, không có bản lĩnh chiến đấu với Đế Sâm, liền dùng thủ đoạn hạ lưu ti tiện như thế này, ông rõ là làm tôi cảm nhận được dốc hết tâm can..."
"Con nhóc chết tiệt này, cô lại dám nhổ nước bọt vào tôi ư?" Long Diệu Thiên tức lắm rồi, ông ta một tay xé quần áo cô ra.
Mặc Sơ dùng đầu cộc vào ông ta: "Khốn kiếp, ông buông tôi ra!
Làm sao mà Long Diệu Thiên có thể cho cô giãy dụa cơ chứ, ông ta lập tức đè Mặc Sơ dưới người, lúc Mặc Sơ lăn mình, lưng cô lộ ra, một nốt ruồi đỏ bên hông hiện ra trước mắt Long Diệu Thiên một cách cực kỳ rõ ràng.
Trong tích tắc này, Long Diệu Thiên như bị sấm đánh trúng, nhất thời không nói ra được một câu nào.
Bởi vì, 25 năm trước, ông ta đã cường bạo một người phụ nữ có nốt ruồi ở lưng!
Long Diệu Thiên ở lúc đó, một lòng mê say con đường quan lộ, vợ vừa sinh Long Yên, vẫn không thể thỏa mãn cơ thể huyết khí phương cương của ông ta, vào một lần ông ta tặng phụ nữ cho một lãnh đạo nào đó, trong hoàn cảnh chướng khí đó, ông ta cũng đã hưởng thụ cái loại cuộc sống mơ mơ màng màng đó.
25 năm đã trôi qua, ông ta đã quên đi dung mạo của người phụ nữ đó từ lâu rồi.
Nhưng, nốt ruồi đỏ ở sau lưng cô ta kia, thì vẫn vô cùng rõ ràng trong óc ông ta, chỉ cần ông ta vừa nhớ tới thì liền hưng phấn.
Nhưng mà, giờ phút này, khi ông ta nhìn thấy nốt ruồi đỏ sau lưng Mặc Sơ, ông ta lại bị nước mưa tạt cho lòng lạnh thấu.
"Cô bao nhiêu tuổi?" Long Diệu Thiên nói câu này, gần như là bật ra từ trong cổ họng!
Mặc Sơ nhân lúc ông ta không có động tác gì, thì lập tức đẩy ông ta ra, lăn sang một bên!
"Không liên quan đến ông!" Mặc Sơ chửi: "Cầm thú, tôi còn nhỏ hơn cả con gái ông, ông cũng xuống tay được!"
Đúng là Long Diệu Thiên đã sắc dục huân tâm rồi, Mặc Sơ đã khơi mào lên dục vọng chinh phục của ông ta, nhưng, có thế nào thì ông ta cũng không ngờ, Mặc Sơ có thể là hậu quả phóng túng của ông ta vào 25 năm trước!
Ông vừa nghĩ tới đây, thì càng có suy nghĩ phải loại bỏ Mặc Sơ.
Nếu như Mặc Sơ là con riêng của ông ta, vậy thì gia đình của ông ta, sự nghiệp của ông ta, vào thời điểm quan trọng ông ta đang chuẩn bị tranh cử tổng thống, đều sẽ bị ngâm nước nóng!
Lúc Long Diệu Thiên vừa nghĩ tới chuyện ông ta sẽ mất tất cả, ông ta đã nổi lên sát tâm với Mặc Sơ, hơn nữa đây là thà giết nhầm một nghìn, còn hơn bỏ sót một cái!
Khi một bàn tay của ông ta mò đến cổ của Mặc Sơ, bên ngoài có người kêu lên: "Ông chủ, bên ngoài toàn là đặc công bộ đội! Bọn họ đã xông vào rồi!"
Khi mà tay của Long Diệu Thiên đang bóp chặt, ông ta muốn giết chết Mặc Sơ!
Mặc Sơ thì dùng hết sức, nhấc hai chân lên đá, đá mạnh lên mặt Long Diệu Thiên!
Long Diệu Thiên ăn đau, ông ta lùi ra sau mấy bước, bất thình lình từ trên trực thăng, Quyền Đế Sâm thắt dây an toàn đạp một cước đá văng thủy tinh.
Thủy tinh bốn phía mở ra, Long Diệu Thiên lập tức bỏ chạy!
Quyền Đế Sâm nhảy vào, anh lập tức ôm Mặc Sơ vào lòng: "Bà Quyền..."
Tuy mắt Mặc Sơ không nhìn thấy, nhưng cô lại nghe được giọng của anh, cô vui vẻ nở nụ cười: "Anh Quyền là đại anh hùng của em!"
Đối với sự thoải mái của Mặc Sơ, trái tim của Quyền Đế Sâm đang run rẩy, anh đã nhìn thấy rõ ràng cảnh Long Diệu Thiên muốn bóp chết Mặc Sơ!
Nếu anh mà đến chậm một chút nữa, kết cục của Mặc Sơ, thật sự là không dám tưởng tượng!
Quyền Đế Sâm cởi tấm vải bịt mắt cô ra, anh cởi trói trên tay và trên chân cô, nhìn thấy quần áo cô bị xé rách, anh cởi áo khoác ra, phủ lên người cô.
Quyền Đế Sâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nửa bên mặt của cô vừa sưng vừa đỏ, trái tim anh đau quá!
Khi anh đẩy cổ áo của cô ra, anh nhìn thấy dấu năm ngón tay đỏ tươi trên cổ cô, vào giây phút đó, lòng anh đau như cắt!
Mặc kệ ban đầu là dựa vào mục đích gì, nhưng vào giờ phút này, trong lòng anh, Mặc Sơ chính là người phụ nữ duy nhất của anh!
Quyền Đế Sâm gọi điện cho phòng giám định: "Cử người tới lấy chứng cứ!"
Rất nhanh, người của phòng giám định đã tới lấy chứng cứ dấu bóp trên cổ Mặc Sơ, với cả dấu bàn tay trên mặt cô, hiện trường cũng đã lấy bằng chứng rồi.
"Tổng giám đốc Quyền, anh có thể đưa phu nhân đi rồi!" Người của phòng giám định nói: "Có thông tin mới nhất, chúng tôi sẽ báo cho anh đầu tiên!"
Quyền Đế Sâm bế Mặc Sơ lên, anh nói một cách kiên định bên tai cô: "Anh sẽ không tha cho ông ta!".