Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 195: 195: Bố Con Ôm Nhau Thật Chặt




Sau khi Mặc Hi ăn xong, Cố Mộc Thành cũng không lái nổi xe nữa, anh ta trực tiếp bắt taxi rồi về nhà ngủ.



Tối qua Mặc Hi đã ngủ một giấc, mặc dù bây giờ vẫn đang ngáp, nhưng, cậu bé vẫn đóng gói, mang một túi to đồ ăn ngon đi nhìn Mặc Sơ.



Sau khi Mặc Hi đến công ty, đầu tiên cậu bé đã gặp Triển Lê Hàn trong thang máy: "Chào chú Triển!"

Triển Lê Hàn vừa nhìn thấy diện mạo của cậu bé, có bảy phần giống Quyền Đế Sâm, anh ta thầm "chậc chậc" một chút, đây...!có phải là con của Quyền Đế Sâm không? Hay là con của Quyền Đế Đình?

Dù sao thì anh em nhà họ Quyền trông cũng có mấy phần giống nhau!

Nhưng mà, Triển Lê Hàn thấy cậu bé hiểu chuyện lễ phép như này thì vẫn cảm thấy thiên về Quyền Đế Sâm nhiều hơn.



"Cậu bạn nhỏ, cháu là..." Triển Lê Hàn hỏi cậu bé.



"Cháu tên là Mặc Hi!" Mặc Hi mỉm cười nói: "Cháu tới đưa đồ ăn cho mẹ!"

"Rất ngoan!" Triển Lê Hàn hiểu rồi, đây là con trai của Mặc Sơ.



Anh ta bỗng tỉnh ngộ: "Thì ra là vậy!"

Mặc Sơ đã sinh con trai cho Quyền Đế Sâm từ lâu rồi, bây giờ Quyền Đế Sâm cưới cô ấy, lại tổ chức đám cưới thế kỷ cho cô ấy, cái này cũng là lẽ thường tình, cho nên, vẫn còn rất nhiều người không biết nội tình, vẫn đang lao về phía Quyền Đế Sâm như thiêu thân lao đầu vào lửa!

Mặc Hi mang theo bữa sáng tươi sốt, đi đến phòng làm việc của Mặc Sơ: "Sơ Sơ, mau ăn đi, lát nữa nguội rồi là ăn không ngon đâu!"



"Sao con lại tới đây?" Mặc Sơ hơi bất ngờ: "Tối qua cả đêm không về, bây giờ biết sai rồi hả, lại còn dùng mỹ thực mê hoặc mẹ, thôi được rồi! Mẹ sẽ miễn cưỡng ăn một ít, nếu không trong lòng con sẽ buồn!"

Cô thấy con trai mang đến rất nhiều, vì thế cô đã gọi chị Tông đến ăn cùng!

"Sơ Sơ, con đi đây! Con buồn ngủ quá, con phải về nhà ngủ đây!" Mặc Hi nói.



Mặc Sơ thấy cậu bé tuổi còn nhỏ mà hai vành mắt đen xì: "Tối qua con đi trộm gấu trúc à?"



Mặc Hi gật đầu nghe lời.



"Trời ơi, đó là phạm pháp đấy!" Mặc Sơ che mặt mà than: "Gấu trúc của con đâu?"1

Mặc Hi chỉ vào vành mắt đen của cậu bé: "Ở đây này!"

Cậu bé mỉm cười rồi rời đi, nhưng mà, cậu bé chưa nói cho cô biết về chuyện DNA, cậu bé quyết định, cho mẹ một bất ngờ!

Mặc Hi ngồi xe, khi cậu bé trở về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, đã đi qua công ty Quyền Thị, thế là cậu bé xuống xe, chạy vào trong.



Bảo vệ từ lần trước sau khi thả An Ngôn vào bị Tả Điện Vũ quở trách, bọn họ cũng không dám lơ là nữa.



Vì thế, khi chỉ có Mặc Hi năm tuổi đi tới, hơn nữa dưới tình huống không có người lớn đi cùng, bọn họ đã ngăn cản cậu bé: "Bạn nhỏ, đây là nơi người lớn làm việc, trẻ con không được vào."

Mặc Hi chỉ vào mặt của mình: "Các chú nhìn cháu này!"

"Không có gì mà?" Một bảo vệ khó hiểu nói.



"Vừa nhìn là biết các chú là người không có mắt nhìn, haiz! Muốn thăng chức cũng khó đấy!" Mặc Hi lắc đầu nói.



Trong lòng bảo vệ đang lệ rơi đầy mặt, cho dù anh ta có thăng chức, thì cũng chỉ là một đội trưởng bảo vệ!

Tiền đồ của anh ta giống như con ruồi trong bình thủy tinh, nhìn qua thì một mảnh sáng ngời, nhưng mà không tìm được đường ra!

Lúc này, Mặc Hi trông thấy xe của Quyền Đế Sâm đến rồi, cậu bé chạy lên trước họi: "Daddy..." (Daddy = bố)

Bảo vệ thấy vậy, sợ đến mức hồn cũng không còn, cậu bé này thật là vô pháp vô thiên, vậy mà dám gọi Quyền Đế Sâm là bố, hơn nữa còn xưng hô theo phong cách tây như vậy nữa!

"Thằng nhóc thối, cháu đứng lại!" Bảo vệ chạy qua: "Cháu đừng gọi lung tung nữa! Mau đi đi!"

Lúc này, Quyền Đế Sâm đã xuống xe, anh nhìn thấy Mặc Hi trong tia nắng ban mai, anh ngồi xổm xuống, dang hai cánh tay ra, nhìn qua giống như hùng ưng đang dang cánh.



Nhưng mà, lúc này hùng ưng này dang đôi cánh chắc khỏe của anh ra, không phải là để săn mồi, mà là để ôm một chú chim ưng nhỏ vào lòng.



"Daddy..." Sau khi Mặc Hi biết, anh mới là bố đẻ của mình, cậu bé gọi càng ngọt ngào hơn!



Cậu bé chạy nhanh qua, giống như con chim nhỏ vừa biết bay, vọt vào trong lòng Quyền Đế Sâm, cậu bé xông rất mạnh, lúc Quyền Đế Sâm một tay ôm chặt cậu bé, bị đụng đến nỗi ngực anh cũng đang đau đây.



Bảo vệ sợ ngây người!

Bọn họ không ngờ, chủ tịch luôn giữ mình trong sạch lại còn lạnh nhạt cấm dục, đã có một cậu con trai lớn thế này rồi!

Bảo vệ vội vàng chạy lên: "Tổng giám đốc Quyền, xin lỗi, vừa nãy tôi không cho cậu bé vào!"

"Không sao!" Hiếm khi Quyền Đế Sâm dễ nói chuyện như này: "Sau này, cậu chủ tùy ý ra vào công ty!"

"Vâng!" Bảo vệ lập tức đi nói cho đội bảo vệ biết, để bọn họ biết chuyện này.



Mặc Hi ôm chặt cổ Quyền Đế Sâm: "Daddy, chào buổi sáng!"

Quyền Đế Sâm ngửi thấy mùi nước khử trùng thoang thoảng trên người cậu bé, khóe miệng cậu bé vẫn còn mùi của bữa sáng, anh mỉm cười nói: "Đi làm với daddy nhé!"


"Thực ra, con muốn nói cho bố biết một tin!" Mày kiếm của Mặc Hi khẽ nhíu, nhưng gỡ một nút thắt.



Quyền Đế Sâm gật đầu, anh dắt tay Mặc Hi: "Được, vào trong phòng làm việc rồi nói."

Anh nắm tay Mặc Hi, sau khi quay về văn phòng chủ tịch, Tả Điện Vũ thấy anh đưa Mặc Hi đến đi làm, cũng cảm thấy kinh ngạc.



"Tổng giám đốc Quyền, chào buổi sáng! Bác sĩ chủ nhiệm khoa đã tới rồi!" Tả Điện Vũ nói, anh ta nói với Mặc Hi: "Cháu có muốn tham quan công ty một chút không?"

"Chào chú Tả, cháu nói xong với bố mới đi!" Mặc Hi vui vẻ nói: "Woa, công ty to thật đấy, đẹp thật!"

Sau khi hai người đi vào văn phòng chủ tịch, chủ nhiệm khoa trông thấy Quyền Đế Sâm nắm tay một bé trai đi tới, anh ta lập tức tiến lên nói: "Tổng giám đốc Quyển, đã có kết quả rồi!"


Bác sĩ chủ nhiệm khoa kính cẩn đưa lên một túi văn kiện, Quyền Đế Sâm nhận lấy, anh cũng không kiêng dè Mặc Hi, anh mở ra xem luôn.



Sau khi anh đọc được kết quả giám định quan hệ cha con DNA của anh và Mặc Hi, trái tim anh nháy mắt liền kích động đến nỗi sắp nhảy ra ngoài luôn rồi!

Có lẽ, ngay từ lúc bắt đầu anh gặp Mặc Hi, đứa bé ưu tú như vậy, anh liền nghĩ, chỉ có con trai của anh, mới giỏi như vậy!



Nhưng mà, khi kết quả cứ thế hiện ra trước mặt anh, trái tim anh, cuối cùng đã yên lòng.



Quyền Đế Sâm khó nén nổi tâm trạng kích động, anh bảo chủ nhiệm khoa đi về: "Anh cũng về trước nghỉ ngơi đi!"

"Vâng! Tổng giám đốc Quyền." Sau khi chủ nhiệm khoa đi ra ngoài, Quyền Đế Sâm nhìn Mặc Hi, cậu bé đang quan sát quả địa cầu trong phòng.



Quyền Đế Sâm ho nhẹ một tiếng: "Chẳng phải con có lời muốn nói với bố sao?"

Mặc Hi đi đến trước mặt anh, mặc dù là một dáng người nho nhỏ, nhưng mà, khí thế lại là cực kỳ ghê!

Cậu bé cũng lấy ra một phần văn kiện ở trong ba lô của mình ra, văn kiện được đựng trong túi đựng tài liệu.



"Xem ra, chúng ta có cảm ứng điện tâm nhỉ!" Mặc Hi mỉm cười nhìn anh.



Từ mùi nước khử trùng thoang thoảng trên người cậu bé, Quyền Đế Sâm cũng đoán ra Mặc Hi đã đi đâu, anh đi xét nghiệm DNA, Mặc Hi cũng thế.



Anh vươn tay ra, ôm Mặc Hi vào lòng, đây là con trai của anh, con trai của Quyền Đế Sâm anh!

Anh và Mặc Hi của anh, và cả Mặc Sơ, không hề có quan hệ với một người đàn ông tên là Quyền Đế Đình!

Dù Quyền Đế Sâm đã trải qua sóng to gió lớn, nhưng giờ phút này, cảm xúc của anh vẫn dâng trào....