Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 170: 170: Kết Hôn Vì Con Cũng Là Hạnh Phúc




“Quyền Đế Đình.” Mặc Sơ tức giận trợn mắt nhìn anh ta: “Đây là ông cụ, đây là bậc trưởng bối của anh, anh có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”

Quyền Đế Đình vẫn phách lối nhìn Mặc Sơ: “Đây là đang bày ra vẻ chị dâu với tôi sao?”

Quyền Thịnh Quốc thấy anh ta như thế: “Đây là chị dâu của cháu, cháu phải tôn trọng con bé.”

“Ông nội, cháu có chuyện muốn nói với ông.” Quyền Đế Đình nhìn Mặc Sơ một cái: “Chị dâu, tôi muốn nói chuyện riêng với ông nội.”

“Ông nội, cháu đi gặp khách hàng trước.” Mặc Sơ nhẹ going tạm biệt Quyền Thịnh Quốc.



Mặc Sơ đi với khách hàng, vừa ăn vừa trò chuyện công việc, cô nâng ly: “Giám đốc Dương, sau khi anh và cô Ngũ quyết định ngày cưới, tôi cũng sẽ đưa bản kế hoạch hôn lễ cho anh.



Thật ra thì tôi đề nghị cố gắng quyết định ngày cưới sớm một chút, bụng người phụ nữ to lên thì mặc áo cưới sẽ tương đối mệt mỏi.”

“Cũng may đấy cô Mặc, cô nhắc tôi.” Giám đốc Dương cảm kích nói: “Chúng tôi yêu nhau một năm, sau đó lại kết hôn vì con.



Mặc dù chuyện như thế rất bình thường, thế nhưng tôi thăng chức làm bố, tôi thật sự rất vui vẻ.”

Cô Ngũ vừa mang thai, cả người cũng tràn đầy cảm giác vui sướng khi làm mẹ, bởi vì bên cạnh có một người đàn ông không giàu có nhưng lại yêu cô bằng cả mạng sống.



Mặc Sơ nhìn bọn họ, giống như giám đốc Dương vậy, vui vẻ vì được làm bố.



Mặc Sơ cũng cảm thấy anh ta vô cùng tốt.



Chỉ là, sau khi Quyền Đế Đình biết cô sinh con, đừng nói kích động, trái lại lại muốn cướp con từ cô.



Giữa người với người khác nhau vô cùng lớn.



Mặc Sơ cũng cảm thấy vui vẻ thay cô Ngũ”: “Đúng rồi, hai người kết hôn có thể làm tiệc rượu một lần, chờ tới khi đứa bé đầy tháng thì có thể làm tiệc rượu lần nữa.”



“Cảm ơn cô Mặc, chúng tôi cũng có ý đó, thật ra thì bảo bảo trong bụng tôi cũng rất hạnh phúc.



Con bé hay thằng bé có thể cảm nhận được sự vui sướng khi bố mẹ kết hôn.



Chờ tới khi thằng bé ra đời, sau khi đầy tháng, còn có thể chứng kiến sự vui sướng mà mọi người mang đến cho cuộc sống của mình.” Cô Ngũ cười ngọt ngào.



Một tay giám đốc Dương đặt lên vai của cô Mặc: “Em nói thế nào cũng tốt.”



Mặc Sơ nhìn dáng vẻ hạnh phúc của hai người, tâm trạng của cô cũng khá hơn một chút.



Trong cuộc sống, những chuyện tình đẹp vẫn chiếm đa số.



Cô đã từng gặp một tên đàn ông cặn bã, cũng gặp một người bố cặn bã, thế nhưng cái này cũng không gây trở ngại cho việc cô vẫn luôn chạy nhanh trên con đường hạnh phúc.



“Mau ăn cơm đi, phụ nữ mang thai thời kì đầu phải chú ý an toàn.” Mặc Sơ mời bọn họ dùng bữa: “Không biết gì thì có thể hỏi bác sĩ.”

Giám đốc Dương gật đầu một cái: “Lần đầu tiên làm bố mẹ, tâm trạng đặc biệt vui vẻ, cũng vô cùng cẩn thận.”

Cô Ngũ cũng gật đầu như thế.



Thật ra thì kết hôn vì con cũng là một kiểu hạnh phúc, ít nhất hai bên trai gái đề bảo vệ đối phương, bảo vệ sự ra đời của đứa bé này.



Có người nói, không có so sánh thì không có tổn thương.



Mặc Sơ so sánh với cô Ngũ, đãi ngộ của cô kém xa cô Ngũ.



.



truyen bjyx

Đúng lúc ba người vừa ăn vừa trò chuyện, bỗng nhiên có nhân viên phục vụ kêu lên: “Mau gọi giám đốc tới, có một ông cụ ngất xỉu.”

Mặc Sơ lo lắng là Quyền Thịnh Quốc, cô vội vàng đi ra hỏi: “Ở phòng nào? Có biết tên gì không?”

Sau khi người phục vụ báo số phòng, Mặc Sơ lập tức chạy như bay tới, đúng là Quyền Thịnh Quốc ở phòng đó.



“Ông nội.” Mặc Sơ chạy vào phòng, Quyền Thịnh Quốc giận tới mức ngã trên đất, còn Quyền Đế Đình không biết đã đi đâu.



Mặc Sơ vội vàng cầm điện thoại di động bấm số cấp cứu, 120, sau đó cô lại gọi cho Quyền Đế Sâm.



Giờ phút quan trọng thế này, không cần biết cô và Quyền Đế Sâm có chuyện gì, cũng không thể để Quyền Thịnh Quốc nằm một mình ở đây.



Kết quả điện thoại của Quyền Đế Sâm rơi vào trạng thái tắt máy.




Mặc Sơ chỉ có thể chờ bệnh viện cho xe cấp cứu tới, cô cũng đi theo tới bệnh viện, cô lại gọi cho trợ lý Tả Điện Vũ của Quyền Đế Sâm: “Trợ lý Tả, tổng giám đốc Quyền đâu?”

“Bà Quyền, tổng giám đốc Quyền bay đến New York rồi.” Tả Điện Vũ nói: “Không phải cô đi cùng ngài ấy sao?”

“Sao?” Mặc Sơ kinh ngạc kêu lên: “Tôi không có đi.





Anh ấy đi vào sáng hôm nay sao?”

“Đúng thế.” Tả Điện Vũ nói.



Lòng Mặc Sơ lúc này đã rối loạn.



Chắc chắn cô không ngờ Quyền Đế Sâm lại bay tới New York, anh tính đi họp phụ huynh sao?

Không phải thế đúng không?

Tối hôm qua anh đã biết quan hệ giữa cô và Quyền Đế ĐÌnh vào sáu năm trước, vậy thì hai đứa nhỏ cũng là của Quyền Đế Đình rồi.



Mặc dù là thế, Quyền Đế Sâm vẫn đi sao?

“Anh có thể liên lạc với tổng giám đốc Quyền không? Ông nội bị bệnh đi cấp cứu, bây giờ đang ở phòng cấp cứu.” Mặc Sơ nói chuyện chính trước.” Phiền anh sau khi liên lạc với tổng giám đốc Quyền thì nói với anh ấy, sau khi Quyền Đế Đình gặp ông nội, không biết anh ta nói gì, ông nội lập tức nổi giận ngất đi.”

Tả Điện Vũ cũng khoảng chừng của chuyện này, anh ta lập tức nói: “Tôi liên lạc với trung tâm chỉ huy của cục hàng không, lập tức liên lạc với tổng giám đốc Quyền.”

Ở trên máy bay.



Từ thành phố S đến New York còn mất khoảng mười lăm tiếng nữa.



Quyền Đế Sâm đọc sách một chút.



Lúc này, cơ trưởng Hoa từ phòng điều đi tới: “Tổng giám đốc Quyền, bà Quyền có việc gấp cần tìm anh, nói ông cụ Quyền xảy ra chuyện.”

Quyền Đế Sâm lập tức đi tới phòng điều khiển, là tiếng nói của Tả Điện Vũ: “Tổng giám đốc Quyền, bây giờ ông cụ Quyền đang trong phòng cấp cứu, anh có thể quay về không? Bây giờ bà Quyền đang ở bệnh viện, là Quyền Đế Đình giở trò.”

“Tôi về ngay.” Quyền Đế Sâm thương lượng với cơ trưởng Hoa một chút, máy bay liên lạc với trung tâm chỉ huy cùng ngày, máy bay đáp xuống.



Sau khi Quyền Đế Sâm xuống máy bay, máy bay lại bình thường bay tới New York lần nữa, còn chuyến đi đến New York của anh dừng lại vào lúc này.



Quyền Đế Sâm lập tức ngồi máy bay nhanh nhất, đi tới thành phố S.



Bệnh viện.



Tả Điện Vũ cũng lập tức chạy tới, anh ta nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Mặc Sơ: “Bà Quyền, tổng giám đốc Quyền đã chuyển máy bay quay lại.”

“Được.” Mặc Sơ gật đầu một cái, cô ngồi trên băng ghế dài, chờ cửa phòng phẫu thuật mở ra.





Tả Điện Vũ cũng không đi, anh ta ở chỗ này, cùng đợi kết quả với Mặc Sơ.



Quá trình chờ đợi luôn luôn vô cùng đau khổ, Mặc Sơ cũng có khách hang gọi điện tới, cô cũng có trong nhà có người nhập viện, công việc cũng tạm thời đẩy ra sau, hy vọng bọn họ có thể hiểu cho.



Tả Điện Vũ thỉnh thoảng xem đồng hồ, sau đó cho tài xế đến sân bay đón Quyền Đế Sâm.



Sau khi Quyền Đế Sâm quay về, đã là chạng vạng tối.



Anh vất vả quay về, trên vẻ mặt đẹp trai dính bụi trần tựa như tức giận: “Ông nội vẫn chưa ra?”

“Chưa.” Mặc Sơ nhìn anh, nhẹ giọng trả lời anh.



Quyền Đế Sâm nhìn cửa phòng phẫu thuật vẫn còn đóng, hai tay anh đặt ngang hông, lại nhìn Mặc Sơ đứng bên cạnh anh.



Từ lúc đưa Quyền Thịnh Quốc đến bệnh viện, vẫn luôn ở nơi này.



Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra.



Quyền Thịnh Quốc nằm trên giường bệnh, bị bác sĩ và y tá vây quanh, đẩy ra ngoài.



Quyền Đế Sâm lập tức tiến lên: “Ông nội tôi thế nào?”

“Đã thoát khỏi nguy hiểm.” Bác sĩ nói: “Cũng may, gọi cấp cứu kịp thời.”.