Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 1: 1: Xin Việc




"Cởi áo ngực ra, xoay một vòng!" Người đàn ông đang ngồi trên ghế lạnh lùng nói.1

Mặc Sơ ngạc nhiên nhìn người đàn ông này, cô đợi trong phòng làm việc của anh suốt nửa tiếng mà lại đợi được những lời này!1

"Tổng giám đốc Quyền, tôi nghĩ là anh nhầm rồi!" Mặc Sơ hơi giận dữ.



Lúc này Quyền Đế Sâm dời tầm mắt khỏi văn kiện, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang đứng trước bàn làm việc cao cấp của mình.



Toàn thân cô mặc một bộ đồ công sở màu vàng nhạt, phối hợp với mắt kính gọng đỏ, hình tượng như một nữ viên chức ngăn nắp giỏi giang.



"Mặc Sơ, mười tám tuổi, ứng tuyển vị trí người mẫu ngực." Quyền Đế Sâm rút tài liệu ra và ném tới.



Trong lòng Mặc Sơ vô cùng hoảng sợ, sao cô lại mới mười tám tuổi được chứ? Sao cô lại có thể đến ứng tuyển làm người mẫu ngực?1



Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?1

Nhưng một giây sau cô đã hiểu ra, bên ngoài đồn rằng ông cụ Quyền muốn tìm bạn trăm năm cho cháu đích tôn là Quyền Đế Sâm, Công ty hôn nhân Thiên Trường Địa Cửu muốn giành được quyền đại diện tuyển chọn độc quyền nên mới bán đứng cô thế này.



Cô lập tức lấy thẻ nhân viên của mình ra: "Tổng giám đốc Quyền, tôi là Mặc Sơ - nhân viên Công ty hôn nhân Thiên Trường Địa Cửu, hy vọng có thể phục vụ cho chuyện trăm năm của Tổng giám đốc Quyền."

Khóe môi của Quyền Đế Sâm nhếch lên thành một nụ cười châm chọc, anh cũng không nói gì, chẳng qua ánh mắt rơi trên người cô.1

Trang phục màu vàng nhạt, bên trong là nội y màu đen nổi bật, ôm lấy đường cong cơ thể của cô.1

Mặc Sơ có loại cảm giác như bị anh nhìn xuyên thấu, hai cánh tay nhỏ bé đang buông thõng hơi siết chặt nắm tay.



Khóe môi của Quyền Đế Sâm nhếch lên thành một nụ cười châm chọc, anh cũng không nói gì, chẳng qua ánh mắt rơi trên người cô.1

Nhưng không hiểu sao cô cứ có cảm giác hình như đã từng quen biết gương mặt này.



Bỗng dưng trong đầu "Ầm" một tiếng...!

Sao gương mặt của con trai cô lại giống anh?

Chẳng lẽ...!Vào sáu năm trước, người đàn ông đêm đó là anh ư?1

Trong lòng Mặc Sơ hơi bối rối, lúc này cô lại nghe thấy anh nói: "Cách làm việc của cô Mặc cũng thật khác biệt, nếu đã muốn trở thành đại diện độc quyền tuyển bạn trăm năm thì sao không bắt đầu đi?"

Mặc Sơ lập tức lấy lại bình tĩnh, cô mỉm cười nói: "Tổng giám đốc Quyền, để tôi giới thiệu cho anh một chút, Tổng giám đốc Quyền sẽ là khách hàng VIP tôn quý nhất của chúng tôi, có quyền lựa chọn tuyệt đối, chỉ cần anh vừa lòng bất kỳ cô gái nào đủ tuổi trên thế giới, chúng tôi sẽ dùng một trăm hai mươi phần trăm nhiệt tình của mình để giúp anh..."

"Cô Mặc định dùng miệng để thuyết phục tôi à?" Quyền Đế Sâm nhếch khóe môi mỏng, anh lạnh nhạt cắt đứt lời cô.




Mặc Sơ vẫn nhẹ nhàng mỉm cười: "Bây giờ Tổng giám đốc Quyền cũng có thể tự đến thăm công ty chúng tôi và xem chúng tôi dùng hành động thực tế để phục vụ cho Tổng giám đốc Quyền."1



Lúc này Quyền Đế Sâm đứng dậy, thân hình cao lớn vạm vỡ, khóe môi cong lên thành một đường cong đầy vẻ giễu cợt.



Anh đi vòng qua bàn làm việc màu đen rồi đi về phía Mặc Sơ.



Mặc Sơ hơi nghiêng người, đối mặt với anh.



Thân thể anh có ưu thế tự nhiên về chiều cao hơn nên tạo cho cô cảm giác dồn ép.




Ánh mắt sắc bén như ưng của Quyền Đế Sâm nhìn thẳng vào cô, ý tứ không rõ: "Tôi cứ nghĩ là cô Mặc sẽ dùng những cách khác để thuyết phục tôi chứ!"

"Tổng giám đốc Quyền đường đường là một tổng vị giám đốc tập lớn, làm thế này cũng hơi ức hiếp người khác quá mức rồi!" Trong đôi mắt Mặc Sơ lóe lên lửa giận.1

Cô cũng muốn lấy được quyền đại diện độc quyền, nhưng cũng sẽ không bán đứng thân thể của mình.




Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm vào cô từ trên cao nhìn xuống, cô tức giận cho nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt long lanh nước mắt.





Bầu không khí yên tĩnh đến mức đáng sợ.



Mặc Sơ còn cảm thấy hơi quái dị.



Cô không chịu nổi cảm giác bị anh dồn ép nên lui ra sau một bước, hắng giọng một cái rồi nói: "Tổng giám đốc Quyền, đơn ứng tuyển kia không phải do tôi tự điền, nếu nó khiến cho Tổng giám đốc Quyền hiểu lầm thì tôi xin lỗi."

Cô nói xong, lập tức xoay người đi ra ngoài.



Quyền Đế sâm nhìn bóng lưng kiên cường như cây bạch dương của cô dần biến mất ở cửa, trong tích tắc, ánh mắt của anh trở nên vô cùng sâu xa.



"Cô Mặc, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau à?" Giọng nói của anh vô cùng từ tính, rất êm tai.1.