Vợ Ngoan Muốn Bắt Đầu Nuôi Từ Nhỏ

Chương 16




Ngày hôm nay là ngày thứ ba, người trong viện khoa học kỹ thuật không ít. Đa số đều mặc đồng phục học sinh sinh viên đi đi lại lại, hình như là một trường nào đó tổ chức cho học sinh đến đây tham quan.



Tống Vũ Huy đi theo sau Lâm Hạo Hi, những vật trưng bày trong viện quả thật khiến người ta mở rộng tầm mắt, nếu như không tới đây, cậu quả thật không có cách nào tưởng tượng được. Mỗi đồ vật mỗi một hình dạng, Lâm Hạo Hi đều có thể dùng kiến thức của mình học được để diễn giải, tiếc là Tống Vũ Huy nghe nhiều như vậy mà vẫn không hiểu được.



Lâm Hạo Hi đưa cậu tới mô hình tế bào phía trước, có mô hình tế bào thực vật, động vật. Màn hình TV bên cạnh đang chiếu minh họa hoạt động phân chia tế bào để sinh ra tế bào mới.



Lâm Hạo Hi hỏi “Cậu có biết tại sao con người lại phải ăn cơm không?”



Tống Vũ Huy lắc đầu “Không biết”



“Không cần dùng kiến thức khoa học giải thích, cứ dựa theo suy nghĩ của cậu trả lời tôi là được”



Tống Vũ Huy suy nghĩ một chút, rụt rè nói “Bởi vì không có đồ ăn trong bụng để tiêu hóa thì sẽ chết đói”



Lâm Hạo Hi cười cười “Vậy tại sao lại như thế, cậu có biết không?”



Tống Vũ Huy mím môi lắc đầu. Lâm Hạo Hi chỉ vào màn hình động minh họa bên cạnh, dù biết là cậu không hiểu nhưng vẫn cứ kiên nhẫn đứng sát cậu giảng giải “Cậu nhìn trên màn hình minh họa xem, đây là hoạt động đời sống của các tế bào trong người chúng ta đấy, khi chúng ta ăn một cái gì đó, bên trong dạ dày sẽ tiết ra axit phân hủy thức ăn, thức ăn được phân giải thành đường glu-cô-zơ, axit amin và các phần tử nhỏ khác, phần nhỏ sẽ do dạ dày hấp thụ, phần lớn sẽ do ruột non hấp thụ, sau đó sẽ theo mạch máu phân phát đến từng tế bào trên thân thể. Phần tử nhỏ lại đi vào tế báo, các axit amin tham gia vào quá trình tổng hợp protein, đường glu-cô-zơ tham gia vào tế bào hô hấp hiếu khí, giải phóng năng lượng, duy trì và kéo dài sự sống cho cơ thể con người” (chém =______= ngày xưa tuôi học dốt Sinh lắm chời ạ)



Tống Vũ Huy đại khái nghe cũng có chút hiểu, dù sao kiến thức sinh học ở sơ trung cũng có nhắc tới cấu tạo tế bào, nhưng mà đầu óc vẫn có chút mơ hồ “Ca, anh thật lợi hại”



“Thật ra không phải tôi lợi hại, những kiến thức này chờ cậu học lên cao trung sẽ hiểu rõ thôi”



Tống Vũ Huy gật đầu, ánh sáng trong đôi mắt dần tối đi, bởi vì cậu thừa biết bản thân sẽ không thể nào có cơ hội học lên cao trung. Lâm Hạo Hi đặt tay lên vai cậu “Đi, chúng ta lên lầu tham quan”



“Ừm”



Trên lầu là phòng giảng dạy khoa học kỹ thuật thanh thiếu niên, có giáo sư chuyên ngành nói chuyện, chỉ cần đến viện bảo tàng là đều có thể đi vào ngồi nghe. Lâm Hạo Hi đưa Tống Vũ Huy đi vào phòng học, tìm một vị trí ngồi xuống, nghe giáo sư trên bục giảng nói về nguồn gốc của sinh vật.



Ngồi bên trong hết 90% là mặc đồng phục học sinh sinh viên, tuổi trạc tuổi với Tống Vũ Huy, có mấy người còn lấy cuốn tập ra viết viết, lắng nghe rất chăm chú.



Tống Vũ Huy ngồi thẳng lưng, rất trân trọng mỗi cơ hội được học tập, từng câu giáo sư giảng giải đều tập trung lắng nghe cẩn thận.



Từ viện khoa học kỹ thuật đi ra đã là ba giờ rưỡi chiều.



Lâm Hạo Hi đưa Tống Vũ Huy tới một nhà hàng gần đó, lấy hai phần thức ăn.



“Ăn cơm xong, tôi dẫn cậu tới trường tôi chơi”



Tống Vũ Huy nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, tối mới về lại cũng không muộn, vì thế liền theo Lâm Hạo Hi tới trường của hắn.



Trường đại học của Lâm Hạo Hi là một khu nhà trọng điểm khoa chính quy, cách viện khoa học kỹ thuật thanh thiếu niên chỉ có mấy trạm tàu điện ngầm. Hiện giờ vẫn chưa tới ngày khai giảng nhưng cũng có rất nhiều sinh viên đến trường, trong đó đa số là đến ôn thi.



Đi trong khuôn viên trường đại học, nhìn những sinh viên đại học như thế, Tống Vũ Huy lại sinh ra mấy phần mơ ước. Lâm Hạo Hi đưa cậu tới hội trường lớn, bên trong hội trường có mấy người đang diễn tập tiết mục.



Lâm Hạo Hi đến ngồi trong hội trường, Tống Vũ Huy hỏi “Ca, bọn họ đang biểu diễn sao?”




“Không hẳn, hai ngày nữa là lễ chào đón sinh viên năm nhất, lúc đó sẽ có một dạ hội chào đón, bọn họ chỉ là đang diễn tập thôi”



Tống Vũ Huy nhìn trên sân khấu mấy người đang nhảy vũ đạo đường phố, thầm cảm thán, thật lợi hại a.



“Ca, để vào trường đại học của anh chắc điểm phải cao lắm nhỉ?”



“Cũng tạm, không phải là cao nhất”



Lâm Hạo Hi ngồi một lúc rồi đứng lên nói “Đi, tôi dẫn cậu tới chỗ khác”



“Dạ”



Rời khỏi hội trường, lối rẽ đi 100m là tới thư viện, thư viện nhìn bên ngoài rất lớn, sách chứa bên trong rất đa dạng, từ truyện online tới hiến pháp, chẳng thiếu loại nào.



Tống Vũ Huy nhìn mà vô cùng phấn khích, chỉ ước có thể mang hết số sách này về nhà. Lâm Hạo Hi đi theo phía sau cậu, nhìn dáng vẻ thích thú của cậu, trên môi bất tri bất giác hiện lên ý cười.



Tống Vũ Huy đứng ở giá sách lấy ra một quyển, lật qua lật lại xem rồi nghiêng đầu qua chỗ khác “Ca, có thể đọc sao?”



“Ừ, có thể” Nói rồi chỉ tới chỗ gần sát cửa sổ “Đằng kia có chỗ ngồi, đến đấy mà đọc”



Tống Vũ Huy gật đầu, ôm sách đi tới cái bàn đặt bên cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng kéo cái ghế tới, ngồi xuống, nghiêm túc lật sách xem. Lâm Hạo Hi đứng ở bên giá sách tùy tiện lấy một quyển cùng cậu đọc.




Hơn sáu giờ, là lúc mặt trời đã xuống núi. Tống Vũ Huy mới đọc xong hết quyển sách.



Lâm Hạo Hi đưa cậu đến cantin trường dùng bữa. Ăn xong, rời khỏi đó thì trời đã tối đen. Tống Vũ Huy nhìn thời gian đã gần bảy giờ, đành luyến tiếc nói “Ca, mai em còn phải đi làm, em về trước nha”



Lâm Hạo Hi tay trái đặt lên vai trái của cậu “Không cần vội, tôi dẫn cậu tới chỗ này nữa”



“Nhưng mà, đợi lát nữa sẽ trễ mất, không có xe về thì làm sao?”



“Sẽ kịp, chuyến xe trễ nhất là chín giờ tối”



Tống Vũ Huy nghĩ hiếm lắm mới được đi chơi cùng với Lâm Hạo Hi, sẽ chẳng biết còn dịp nào không, liền đồng ý.



Lâm Hạo Hi đưa cậu lên xe bus công cộng, hơn bảy giờ, bầu trời bên ngoài đã tối đen, thành phố đã lên đèn, làm cả thành phố sáng rực lên trông có phần giống như ban ngày.



Lâm Hạo Hi cùng cậu ngồi trên xe bus ngắm cảnh, đi vòng quanh khu thương mại sầm uất nhất thành phố G xem cảnh về đêm. Tống Vũ Huy nhìn lướt qua cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, những tấm biển quảng cáo đủ kiểu dáng, rực rỡ ánh đèn neon nổi bật, các cửa hàng trên đường đặt một cái đèn lồng to lớn để trang trí chào đón tết Trung Thu, những chiếc đèn lồng lập lòe ánh sáng, trông giống như bước vào một thế giới thần bí huyền ảo.



Bước xuống xe bus, Lâm Hạo Hi đưa cậu đến một tòa nhà thương mại ở thành phố G. Tòa nhà này có rất nhiều khu, điểm ăn chơi phóng túng, không thiếu gì cả. Từ tầng 1 đi thang máy là lên được đến tầng cao nhất, bốn bức tường thang máy làm bằng tấm kính trong suốt, có thể nhìn rõ quang cảnh thành phố bên ngoài, có thể trải nghiệm bằng mắt cảm giác chính mình đi lên.



Tống Vũ Huy lần đầu tiên đi thang máy, vì áp suất không khí có hơi nặng mà đầu óc có hơi choáng váng, nhưng cảnh đêm bên ngoài thang máy lại huyền ảo như vậy khiến cậu không nhịn được lại muốn nhìn thêm vài lần.



Tầng cao nhất của tòa nhà dùng để mọi người ngắm cảnh thành phố, ở trên có xây một quán cà phê, phòng ăn cùng các cửa hàng tiện lợi, bán đồ ăn rất đắt.




Lâm Hạo Hi ở cửa hàng tiện lợi mua hai chai nước trái cây và hai cây kem.



Hai người ngồi ở đài quan sát nhìn quang cảnh thành phố về đêm. Chỗ này là Thánh Địa tình nhân, dễ dàng nhìn thấy được những đôi nam nữ nắm tay, ôm ấp nhau.



Tống Vũ Huy nhìn những ánh đèn lấp lánh phía xa xa, có chút hoang mang, ở trong một xã hội như vậy, cậu cảm thấy chính bản thân mình rất nhỏ bé, nhỏ bé tựa như một giọt nước nơi biển rộng, chỉ cần lẩn vào đám đông người là sẽ không thể tìm ra được nữa.



Lâm Hạo Hi nghiêng đầu nhìn gò má cậu mơ hồ bị ánh đèn neon đỏ chiếu lên “Vũ Huy”



“Hả?” Tống Vũ Huy quay sang, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Lâm Hạo Hi.



“Cậu có biết vì sao hôm nay tôi dẫn cậu đến viện khoa học kỹ thuật, dẫn cậu tới trường tôi học, còn đưa cậu tới đây không?”



Tống Vũ Huy dĩ nhiên là không biết, cậu chỉ đơn giản nghĩ rằng đây là đi chơi “Vì sao?”



“Vì tôi muốn cậu quan sát thật rõ thế giới này, nhìn thấy những thứ cậu chưa biết tới, hy vọng những thứ này có chút gì đó tác động tới suy nghĩ của cậu”



Tống Vũ Huy mờ mịt nhìn Lâm Hạo Hi



Lâm Hạo Hi nhìn ánh đèn từ phía xa “Ai trên đời này, bất kể vận mệnh ra sao cũng đều có chung một đặc tính xã hội, đầu tiên là sinh ra, trải qua vô tri cùng ấu trĩ, sẽ đi học, dùng một phần tư, thậm chí là một phần ba cuộc đời để nhận thức thế giới này, sau đó thì tiến vào xã hội, sử dụng những kiến thức của mình với thế giới này sáng tạo ra giá trị mới, việc này chiếm một phần hai đời người. Một phần tư còn lại là khi về già, dùng tâm thái ôn hòa thanh thản để sống đến khi chết đi”



Lâm Hạo Hi nhìn cậu hỏi “Vũ Huy, đối với cái thế giới này, cậu nhận thức được bao nhiêu?”



Tống Vũ Huy lắc đầu “Không biết nữa”



“Không biết cũng bình thường thôi, bởi vì chúng ta không ai có cách để xác định được chính mình đối với thế giới hiểu biết được bao nhiêu. Một người được coi là thiên tài đi, cũng sẽ có lĩnh vực mình không biết. Không thể so sánh lĩnh vực này với lĩnh vực khác được, chỉ có thể tương đối chấp nhận. Cùng một thời đại, so sánh giữa người với người, ai hiểu biết nhiều hơn, người đó có kiến thức uyên bác hơn.



Tống Vũ Huy lắng nghe rất chăm chú.



Lâm Hạo Hi nói tiếp “Trong xã hội có những người vận mệnh tương đồng nhưng lại có cuộc sống khác nhau, cậu có biết vì sao không?”



“Vì sao?”



“Vận mệnh mỗi con người kỳ thực là do trời cao định đoạt, vừa sinh ra đã nhất định cả đời sẽ phải đi theo một con đường riêng, thế nhưng vận mệnh không phải là không thể thay đổi, phải xem có nguyện ý hay không. Đối với vận mệnh con người, khái quát lại có ba loại. Loại thứ nhất là an phận với thực tại, không muốn thay đổi số phận của chính mình, có người xuất thân bần cùng, có người xuất thân phú quý, xuất thân bần cùng với xuất thân phú quý vận mệnh nhất định không giống nhau, kẻ nghèo nếu không tự mình thay đổi số phận, thì cả đời cũng chỉ có thể làm kẻ nghèo. Loại thứ hai là biết nắm bắt lấy cơ hội đổi đời, vốn có xuất thân bần cùng nhưng cuối cùng lại trở thành kẻ giàu có, trời sinh khiếm khuyết nhưng cuối cùng tìm được phương hướng của cuộc đời mình, thay đổi được vận mệnh vốn có của mình, do đó có được cuộc đời thuộc về chính mình. Còn loại thứ ba là tự cam chịu, tự chìm trong sa đọa, đây là loại người đáng buồn nhất, họ thường lệch ra khỏi quỹ đạo cuộc sống của người bình thường, lầm đường lạc lối, cuối cùng làm cho bản thân mình cùng đường, không còn lối về”



Lâm Hạo Hi hỏi lại “Vũ Huy, cậu muốn trở thành loại người như thế nào?”



Tống Vũ Huy khẽ cắn môi dưới, cậu tự biết, hiện tại cậu chính là loại người thứ nhất.



Lâm Hạo Hi đưa tay vỗ về sau gáy cậu, thanh âm cực kỳ ôn nhu “Không sao, nói cho tôi biết, cậu muốn làm loại người nào?”



Tống Vũ Huy nhỏ giọng nói “Loại thứ hai”