Vô Năng Vi Phượng

Vô Năng Vi Phượng - Chương 27




Quân Phi Hoàng chăm chú giữ chặt tay áo Tiêu Mộc Phi, một tay nhưng lung tung lau nước mắt trên mặt. “Không cần tìm Hoa Ninh.”

“Ngươi đều đau đến khóc, sợ cái gì? Hoa Ninh sẽ không nói nhiều.” Tiêu Mộc Phi cầm tay y, ngữ khí mang theo điểm chẳng biết tại sao phẫn nộ.

Quân Phi Hoàng vẫn là lắc đầu, lại kéo tay hắn rất chặt, Tiêu Mộc Phi bất đắc dĩ thở dài, lại đem y ôm vào trong ngực, hai người ngã xuống giường, Quân Phi Hoàng đem mặt chôn ở trước ngực hắn, không tiếp tục khóc.

“Như vậy là tốt rồi?”

Y gật gật đầu, không rõ vì sao đáy lòng dâng lên đau khổ không cách nào nói ra, có lẽ là một người quá lâu, ôn nhu vỗ về cùng hỏi thăm của Tiêu Mộc Phi thiêu động tịch mịch thâm trầm, y nhớ tới trước kia một mình ban đêm, lại nghĩ tới buổi sáng hôm nay tay Tiêu Mộc Phi để ngang trước ngực chính mình, cánh tay ấm áp ôm chặt y đến vô pháp nhúc nhích, nước mắt đột nhiên sẽ theo đau đớn thân thể mà chảy ra, cũng không phải thật sự đau đến không thể chịu đựng được, y chỉ là……

Tiêu Mộc Phi không biết đáy lòng y bách chiết thiên hồi (trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả), chỉ lẳng lặng vỗ lấy lưng y, một cái lại một cái, Quân Phi Hoàng nhớ tới mẫu thân mất sớm, đôi mắt tối sầm lại, liền từ trong ngực Tiêu Mộc Phi xoay người sang chỗ khác, Tiêu Mộc Phi không nói lời nào, chỉ chính mình thay đổi vị trí, vẫn là ở trước mặt y, thấy y không để ý tới, cúi đầu liền tới vết thương trên môi y, tràn đầy dây dưa, Quân Phi Hoàng không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ nhắm chặt hai mắt mặc động tác hắn, dù cho Tiêu Mộc Phi hôn lên ái ngân trên cổ y, y cũng không giãy dụa, khi tay Tiêu Mộc Phi hoạt nhập vạt áo y, y mới mở mắt ra.

“Sợ?”

Quân Phi Hoàng nhìn Tiêu Mộc Phi không hề tiếu ý, trong nháy mắt đột nhiên minh bạch cử động của hắn chỉ là thử, thế nên liền lắc đầu, Tiêu Mộc Phi chỉ mơn trớn vết thương đã không còn đau đớn trên môi y, cuối cùng nhàn nhạt nở nụ cười. “Ngươi hôm qua cũng đã mệt mỏi, bổn vương còn không có hỗn trướng như vậy.”

Quân Phi Hoàng thấy hắn cười, khóe môi bản thân cũng câu dẫn theo, rồi mới sững sờ phát hiện mình đang cười, lại cúi đầu liễm mâu, dựa vào ***g ngực ấm áp trước mắt, Tiêu Mộc Phi liền vuốt ve y, cằm dựa vào mái tóc vẫn là không có mùi thơm của y, nhớ tới hương cao không biết bị Quân Phi Hoàng để tới chỗ nhân sanh hôi trào nào rồi, hắn quắt quắt miệng, cuối cùng cũng không nói gì.

Tiếng tim Tiêu Mộc Phi đập rất vững vàng, thùng thùng vang lên bên tai, Quân Phi Hoàng không khỏi càng dựa sát vào hắn, Tiêu Mộc Phi lúc này không coi y như hài tử mà vỗ vỗ sau lưng, chỉ là ôm y rất chặt, rồi sau đó cười nói: “Ái khanh đây chính là đang làm nũng?”

“Không phải.” Y phản bác cực nhanh, còn mấy chữ lại tự đánh giá hồi lâu, lại như khó có thể mở miệng, thật lâu, đứt quãng nói: “Thần thiếp…… Chỉ là mệt mỏi.”

Tiêu Mộc Phi nở nụ cười, sớm biết sửu phượng hoàng này chính là mạnh miệng, hắn cũng không so đo, chỉ lấy tay che mắt Quân Phi Hoàng. “Mệt mỏi cũng nhanh ngủ đi, bổn vương cùng ngươi.”

“Không cho phép tắt đèn.”

“Được được được.”

“Trả lời một lần là tốt rồi.”

“Được.”

Quân Phi Hoàng hoài nghi Tiêu Mộc Phi còn đang cười trộm, chỉ là hai mắt bị che đi không cách nào xác định, phục hồi tinh thần lại nghĩ tới rõ ràng một mảnh hắc ám này mà y lại không còn cảm giác sợ hãi, không khỏi suy nghĩ nguyên nhân, y nhắm hai mắt lại trầm trầm thiếp đi, trong mộng lại trông thấy nương thân cầm tay y, muốn y sống thật tốt.

Không thể làm hoàng hậu thì sao, trở thành hoàng hậu thì thế nào? Tìm người yêu nhau, bình bình phàm phàm, khoái khoái lạc lạc sống là tốt rồi. Tay nương thân gầy như que củi suy sụp cầm tay y, khuôn mặt tiều tụy không chút mỹ lệ lại phát ra từ ái rực rỡ, mỗi câu mỗi chữ dặn dò tha thiết, nhưng y lắc đầu.

Nương thân càng là tận tình khuyên bảo khuyên bảo, y càng mãnh liệt lắc đầu, nương thân cười khổ không nói thêm gì nữa, rồi sau đó y sâu kín tỉnh lại. Ngoài trướng đã là hơi sáng, nam nhân ôm y nhưng vẫn đang lẳng lặng ngủ, y không nhanh chóng đứng dậy, chỉ liền theo sắc trời nhàn nhạt ngửa đầu nhìn mặt Tiêu Mộc Phi, khuôn mặt gây tai hoạ…… Chỉ là như vậy nhìn Tiêu Mộc Phi, y liền nhịn không được hơi hơi câu dẫn ra một nụ cười, sau đó tiếu ý ngưng kết, y lại cúi đầu xuống, cũng là dở khóc dở cười, tình sinh ý động, nguyên lai bất quá chính là chuyện trong nháy mắt.

Mà Tiêu Mộc Phi cõ lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không biết rõ, nghĩ như vậy, y vừa cười, ba phần giảo hoạt, lại mang bảy phần cô đơn, y than nhẹ một tiếng, cố gắng không kinh động nam nhân đứng dậy rời đi, đặc biệt không biết Tiêu Mộc Phi lúc tỉnh dậy lại một lần nữa đối mặt không có bóng người ôm trong ngực, lại nộ khí đằng đằng cuồng gõ ván giường đến ngay cả Cố Hiểu Khanh đều bị kinh động, mà khi người sau xông vào chủ trướng, Tiêu Mộc Phi cũng là khuôn mặt trầm mặc dùng đồ ăn sáng của hắn, chỉ là trên mặt đất ném vài mẩu của chiếc đũa bị bẻ gẫy.

“Vương gia, ngươi xảy ra chuyện gì?”

“Không có việc gì!”

Bộ dáng nghiến răng nghiến lợi này không giống không có việc gì…… Nhưng thấy hắn sắc mặt không tốt khó coi, Cố Hiểu Khanh cũng không hỏi nhiều, chỉ giúp hắn thu thập bọc hành lý, Đỗ Thương Lược không bao lâu cũng tìm đến, một mặt giúp Cố Hiểu Khanh, một mặt hướng Tiêu Mộc Phi báo cáo tình huống quân doanh trước mắt, Tiêu Mộc Phi không hỏi đến Quân Phi Hoàng, ngược lại Cố Hiểu Khanh mở miệng trước, Đỗ Thương Lược chỉ nói Quân Phi Hoàng đang tại đằng trước nói rõ lộ tuyến, Tiêu Mộc Phi hừ lạnh một tiếng, xốc lên doanh trướng đi ra ngoài, đồ ăn sáng trên bàn mới dùng một nửa, vẫn còn bốc hơi nóng hổi.

“Vương gia xảy ra chuyện gì?”

“Trời mới hiểu…… Lại uống lộn thuốc ah.” Nói xong, Cố Hiểu Khanh nhẹ giọng nhất tiếu, Đỗ Thương Lược cũng cười sờ lên đầu hắn.

Giờ mẹo hai khắc, đại quân xuất phát, Tiêu Mộc Phi lại cưỡi lấy con ngựa yêu thích của hắn bám dính bên người Hoa Ninh, Cố Hiểu Khanh lười nói hắn hắn, liền đi theo phía sau, dù sao đằng trước có Quân Phi Hoàng cũng đủ rồi.

“Vương gia mất hứng?”

“Không có!”

Rõ ràng chính là mất hứng. “Người nào chọc vương gia sinh khí rồi?”

“Còn có thể là ai!”

Hoa Ninh trong lòng biết rõ ràng, không khỏi cười. “Vương gia cùng nương nương thật sự là…… Một khắc cũng không yên tĩnh.” Hắn chần chờ hồi lâu, khinh miêu đạm tả (hời hợt, qua loa) hàm ý.

Ai ngờ Tiêu Mộc Phi sa sầm khuôn mặt tuấn tú tức giận nói: “Là lỗi của bổn vương sao? Bổn vương chỉ là, chỉ là……” Nhưng hắn chỉ là nửa ngày, rồi lại một câu cũng không nói được.

Kỳ thật cũng không có gì, Quân Phi Hoàng bảy sớm tám sớm trốn đi cũng không phải lần đầu tiên, nhưng đáy lòng hắn chính là tức giận, là thế nào? Không thể chờ đợi trời còn chưa sáng đã đi như vậy, là sợ người nào trông thấy hay là sợ người khác nói chuyện? Rõ ràng chính là hoàng hậu hắn dùng đại hồng hoa kiệu rước về, rốt cuộc là đang sợ cái gì?

Cùng bổn vương ngủ cùng một chỗ là ai ủy khuất ai ah!

“Vương gia tức giận cái gì?”

“Tức hắn bất thức đài cử (không biết điều; phụ lòng tốt của người khác)!”

Hoa Ninh ý vị thâm trường liếc nhìn Tiêu Mộc Phi, người sau giống như chột dạ quay đầu đi, thấy bộ dạng này của hắn, Hoa Ninh chỉ nhàn nhạt cười nói: “Vương gia bốn chữ bất thức đài cử này chỉ có thể ở trước mặt ta nói, không được cùng nương nương nói đến.”

“Cái này còn cần ngươi dặn dò, bổn vương biết rõ.”

Tiêu Mộc Phi phiền muộn gãi gãi đầu, búi tóc thật vất vả mới buộc được đoan chính chỉnh tề cũng bị hắn làm loạn, Hoa Ninh nhìn thấy cười không ngừng, bề bộn đưa người qua kéo tay hắn. “Vương gia mau dừng tay, đều rối loạn.”

Đúng lúc Quân Phi Hoàng vừa vặn xoay người lại tìm thân ảnh Tiêu Mộc Phi, thấy bộ dáng hắn cùng Hoa Ninh cười cười nói nói hòa hợp, lại lẳng lặng quay đầu đi, Tiêu Mộc Phi bận bịu chỉnh lý tóc căn bản không để ý tới, Hoa Ninh lại đưa động tác y thấy nhất thanh nhị sở, không khỏi lại nghiêng đầu nhìn Tiêu Mộc Phi, người sau bị nụ cười hắn làm đầu đầy mê hoặc, liền ngay cả tức giận cũng quên.

“Hoa Ninh, ngươi nhìn bổn vương như thế làm gì? Yêu bổn vương?” Tiêu Mộc Phi tới giữ chặt tóc hắn, động tác cường thế rồi lại nhu hòa. “Nếu là ngươi, bổn vương hoan nghênh đến.”

Trong lời nói bị khinh bạc, Hoa Ninh cũng không sinh khí, chỉ kéo về túm tóc kia, ôn hòa nhìn về phía Tiêu Mộc Phi. “Vương gia không tức giận?”

Tiêu Mộc Phi đi về phía trước liếc mắt qua, liền thấy sửu phượng hoàng kia lại giả một bộ dạng không có việc gì ngồi thẳng tắp, ngày hôm qua muốn khóc không khóc, bộ dáng dựa vào làm nũng khả ái ngược lại trở thành như chính hắn nằm mộng, lửa giận đột nhiên lại xông lên, cũng không biết vì sao, đã nghĩ tiến lên đem người kéo xuống ngựa, hung hăng kéo vào trong ngực hôn đến khi y không thở được mới dừng lại!

Nhìn ánh mắt của hắn, Hoa Ninh liền trong bụng hiểu rõ, không khỏi vừa cười lại thán, Tiêu Mộc Phi không để ý đến hắn, chính mình giật lấy cương ngựa vừa sinh hờn dỗi vừa lầm bẩm tự nói, liền ngay cả lúc nghỉ ngơi đều quấn lấy hắn không tha, trước sau theo hắn làm người chữa thương xem bệnh, Hoa Ninh liền mặc hắn theo, mặc hắn lời ngon tiếng ngọt đều không vì thế mà thay đổi, vẫn là lẳng lặng cười.