Vỡ Mộng Về Anh Người Yêu

Chương 1




"Con nhỏ bốn mắt này, dám trêu ngươi bạn gái tao hả? Mày chán sống rồi!"

Tôi bị ba anh đầu gấu dồn vào góc tường sân vận động sau trường, tình hình lành ít dữ nhiều.

Nguyên nhân là bởi trong kỳ thi vừa rồi, điểm của tôi cao hơn điểm của Vương Manh Manh mấy chục điểm. Bạn gái tên đầu gấu bị rớt mất học bổng chính phủ tài trợ nên gọi người đến đánh tôi.

Tôi biết sức mình có hạn, thế nên trước khi bị họ cướp điện thoại, tôi đã liều mình vật lộn, gửi cho anh người yêu trên mạng tin nhắn cuối cùng.

Tay bị họ kéo nên không gõ chữ được, tôi bất chấp gửi tin nhắn thoại. Hít sâu một hơi, tôi hét to: "Cục Thịt Cưng Cưng, kiếp này không có duyên gặp, kiếp sau em hứa sẽ đến tìm anh!"

Hừ hư~

Tin nhắn vừa mới gửi thành công, đại ca Thẩm Nhất Phàn của nhóm đầu gấu đang ngồi uống coca lạnh trên thanh xà kép bỗng nhận được tin nhắn mới.

Và rồi, tôi nghe thấy tin nhắn thoại đã nói rất to lại còn được phát loa ngoài:

"Cục Thịt Cưng Cưng, kiếp này không có duyên gặp, kiếp sau em hứa sẽ đến tìm anh!"

Xung quanh đột nhiên im phăng phắc, hình như gió cũng dừng thổi.

Đại ca Thẩm Nhất Phàn của nhóm đầu gấu ngồi trên thanh xà nhìn tôi từ trên cao xuống, bấm nghe lại tin nhắn thoại: "Cục Thịt Cưng Cưng, kiếp này không có duyên gặp, kiếp sau em hứa sẽ đến tìm anh!"

Dư âm vờn mãi bên tai...

Tôi sững người, không cả để ý đại ca Thẩm Nhất Phàn nhảy xuống dưới đất, đứng trước mặt tôi từ lúc nào.

"Em là cục cưng Ngọt Ngào Bé Nhỏ háo sắc ngầm?"

Thẩm Nhất Phàn bóp cằm tôi, bắt tôi ngẩng mặt lên rồi quan sát kỹ càng.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi bị rung động bởi khuôn mặt đẹp như tượng tạc, trì độn gật đầu.

Anh nheo đôi lông mày, ánh mắt như có ý chê bai, xem chừng đã bị vỡ mộng về hình tượng em người yêu trên mạng...

Anh tháo kính cận của tôi, nhìn cận mặt tôi khoảng ba mươi giây rồi ghét bỏ đeo kính lại, suýt nữa thì chọc mù mắt tôi!

Tôi đẩy mắt kính, vừa bực vừa ngượng.

Thẩm Nhất Phàn uống một ngụm coca rồi vứt vỏ lon xuống đất, giẫm bẹp và đá thẳng vào thùng rác, xoay người rời đi.

Hai đàn em của anh là Triển Bằng và Châu Khiêm nhìn tôi đăm đăm, chuẩn bị đánh tôi đến nơi.

Tôi hít sâu. Đã không thể trốn thoát vậy thì phải chống trả quyết liệt...

Thẩm Nhất Phàn bỗng nhiên ngoảnh lại nói: "Không được động vào cô ấy."

Triển Bằng và Châu Khiêm khựng tay, nghi hoặc nhìn Thẩm Nhất Phàn.

"Em qua đây, đi với anh!" Thẩm Nhất Phàn gọi tôi mà hai hàng lông mày vẫn chau gắt.

Tôi không biết anh định làm gì, nhưng chí ít vẫn tin rằng anh sẽ không đánh tôi nên lập tức đi theo.

Châu Khiêm và Triển Bằng nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, sau đó cũng bám theo sau.

"Nhất Phàn, mày bị làm sao đấy?"

"Ừ đấy, tao còn chưa trút giận hộ Manh Manh nhà tao đâu!"

Thẩm Nhất Phàn nhăn mày, bực dọc nói: "Cô ấy là chị dâu của chúng mày!"

"Chị dâu?" Cả hai không hẹn cùng thốt lên, nhìn tôi như nhìn thấy ma, tiếng la kinh ngạc làm rụng cả lá cây.

"Phải ạ!" Tôi trả lời họ. Tôi không có ý gì khác, chỉ cảm thấy thân phận này tạm thời cứu được cái mạng quèn của tôi thôi.

Tôi đi theo Thẩm Nhất Phàn đến bãi đỗ xe của trường. Anh mở cửa chiếc xe thể thao ngầu đét có cánh cửa như cánh máy bay, đẩy tôi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn cho tôi.

Lúc Thẩm Nhất Phàn thắt dây an toàn, tôi nhìn chằm chằm cặp lông mi, sống mũi cao thẳng, bờ môi đẹp của anh ở khoảng cách gần...

Hóa ra ngoài hot boy, đầu gấu trong trường cũng đẹp trai nhường này!

Không biết anh định đưa tôi đi đâu, tôi không còn đường chối từ nên vô cùng lo lắng.

Nếu hôm nay không gặp chuyện vừa rồi, tôi có chết cũng không ngờ anh người yêu mình đã thuê một năm trên mạng để trò chuyện lại là đại ca Thẩm Nhất Phàn, nghe tên thôi đã khiến tất cả thầy cô và sinh viên trong trường sợ vỡ mật!