Vợ Mới Cầm Cương: Tổng Tài, Dốc Lòng Yêu!

Chương 78: Gọi ba




"Sư phụ Lương, tôi là tổng giám đốc hãng hàng không Hoa Vũ, Cận Kỳ Ngôn, nghe nói anh có chuyện muốn nói với tôi?”

Đang tới sân bay thì Cận Kỳ Ngôn được nhân viên thông báo ở sân bay xảy ra chuyện.

Sau đó trừ Cận Kỳ Ngôn vào phòng làm việc thì Hạ Hương Trừng và toàn bộ nhân viên chỉ có thể đứng ở bên ngoài, trong lòng mọi người đều sợ hãi, trong lòng bàn tay không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Bên cạnh đó bọn họ cũng thật vô cùng khâm phục tổng giám đốc nhà mình.

Sư phụ Lương này rất nóng tính, anh ta đòi đốt phòng làm việc của Hoa Vũ lại còn muốn sống chết với Hoa Vũ.

Vì anh ta hành động như người mất trí nên tất cả nhân viên ở sân bay đều sợ hãi, các hành khách phía sau cũng bị gián đoạn không thể làm thủ tục để lên máy bay, có mấy chuyến bay phải hoãn lại.

"Cận Kỳ Ngôn, khốn kiếp! Tôi muốn đòi công bằng, tại sao các người dám sa thải tôi? Dồn người khác vào đường cùng, các người còn có lương tâm của con người không hả?"

Trên tay anh ta ta cầm một can xăng và bật lửa lóe sáng khiến người khác phải khiếp sợ.
Ánh mắt Cận Kỳ Ngôn sắc bén nhìn chằm chằm Sư phụ Lương, không hề sợ hãi từ từ bước tới gần.

"Nếu như anh nghĩ là có thể đốt chết tôi để giải hận, rồi mọi chuyện có thể được giải quyết… vậy thì anh đốt đi! Tôi sẽ đứng ở đây không đi đâu cả. Tôi chết không có gì đáng tiếc, nhưng lỡ như anh chết, vợ, con anh ai sẽ chăm sóc? Sau này bọn họ sẽ dựa vào ai mà sống?

Nửa năm nay anh đi làm không xin nghỉ thì cũng đi muộn, về sớm, ảnh hưởng rất lớn tới công việc của chúng tôi, anh thật sự không thích hợp làm ở hãng hàng không Hoa Vũ nữa, anh làm việc không tốt chúng tôi có quyền sa thải. Một người thợ sửa chữa máy bay, nắm trong tay sinh mệnh của biết bao nhiêu người mà anh lại làm việc thờ ơ như vậy, nhỡ xảy ra vấn đềhay sự cố gì thì ai chịu trách nhiệm? Anh có gánh nổi không? Nếu như anh tin tôi, đưa bật lửa đây, còn cả xăng nữa, tôi nhất định sẽ tìm cách giải quyết hợp lý cho anh.”

"Cận Kỳ Ngôn, anh đừng tới đây, đừng tưởng rằng tôi không dám đốt chết anh!" Cận Kỳ Ngôn ngày càng ép tới gần, Sư phụ Lương lui về sau, tay cầm bật lửa không kiềm chế được có chút run rẩy.

Phải, nếu anh ta có mệnh hệ gì thì vợ con anh ta phải làm sao? Ai sẽ chăm lo cho họ?

Nhưng mất việc, anh ta cũng không có khả năng lo cho bọn họ, cũng không thể kiếm tiền chữa bệnh cho vợ.

"Anh sẽ không dám đốt chết tôi, bởi vì anh rất yêu vợ, con mình." Cận Kỳ Ngôn không lùi bước, bây giờ anh đã đứng ngay trước mặt Sư phụ Lương.

Ánh mắt sắc bén như chim ưng, Cận Kỳ Ngôn rất nhanh chóng giật lấy bật lửa và can xăng trong tay anh ta.

Sư phụ Lương bị ánh mắt sắc bén của Cận Kỳ Ngôn áp đảo, còn bị cướp mất vũ khí trong tay, trong nháy mắt hoảng sợ, ngã sụp xuống đất, anh ta khóc: “Xin anh hãy cứu lấy vợ tôi, không có tiền, cô ấy sẽ chết mất."

Rất nhanh chóng, nhân viên an ninh đã đến bắt lấy Sư phụ Lương, đưa anh ta đi, giao lại cho cảnh sát xử lý.

Nguy hiểm qua đi, Hạ Hương Trừng và nhân viên lập tức chạy đến chỗ Cận Kỳ Ngôn.

Cận Kỳ Ngôn ra lệnh: "Sắp xếp người đi hỏi thăm tình hình vợ con Sư phụ Lương, đưa họ một ít tiền mặt hỗ trợ, phát sinh chuyện gì thì báo cho tôi.”

Vừa nói, Cận Kỳ Ngôn móc ra một tập chi phiếu, rồi kí tên lên tấm chi phiếu năm trăm ngàn đưa cho nhân viên, coi như một chút tâm ý của anh đối với Sư phụ Lương.

Đột nhiên, đang đứng hai ống chân của Cận Kỳ Ngôn bị ai ôm lấy, một cậu nhóc mắt đeo kính kêu lên “Ba ơi!”