Vợ Mới Cầm Cương: Tổng Tài, Dốc Lòng Yêu!

Chương 73: Chiếc khuy cài




Suy nghĩ một chút, Ôn Lương Dụ cũng không nói thêm gì nữa.

Anh ta biết chuyện, cũng định sẽ không nói ra. Tối hôm qua, ở quán rượu Khải Duyệt anh đãnhìn thấy tên thiếu gia họ Âu và vợ anh ta một người trước, một người sau đi ra khỏi quán rượu.

Có lẽ, đối với những người có tâm mà nói, tối hôm qua là cả một đêm thức trắng không ngủ, đủ các loại sóng ngầm xoay chuyển trong lòng.

Có một số việc, cũng không cần làm rõ, có thể là thật cũng có thể là giả.

Điều quan trọng vẫn là không ảnh hưởng tới kết quả sau này.

Ôn Lương Dụ đi rồi, Cận Kỳ Ngôn đến phòng điều khiển.

Anh muốn điều tra xem chuyện ở bãi đậu xe vào tối hôm qua là như thế nào, nhưng mà nhìn qua nhìn lại thì không hề có dữ liệu ghi hình vào khoảng thời gian đó.

"Chiều hôm qua, tại saotừ sáu giờ đến bảy giờ ở bãi đậu xe lại không có giữ liệu gì"

"Báo cáo tổng giám đốc, ngày hôm qua lúc chạng vạng tối, cả tòa nhà có chút sự cố, phải đến bảy giờ mới sửa xong. Cho nên, từ sáu giờ đến bảy giờ không có dữ liệu gì cả."

"Cận đại thiếu gia có biết chuyện này không? Trừ tôi ra, còn có ai khác đến phòng điều khiển không?" Ánh mắt Cận Kỳ Ngôn sắc bén như chim ưng, nhìn chằm chằm vào quản lý bộ phận an ninh.

Quản lý bộ phận an ninh nhìn ánh mắt sắc bén của Cận Kỳ Ngôn thì có chút sợ hãi, không dám giấu giếm: “Ngoài tổng giám đốc ra thì vẫn chưa có ai tới đây ạ.”

"An ninh tòa nhà cần phải được thắt chặt hơn nữa đi.”

Dặn dò xong, Cận Kỳ Ngôn rời đi, trong lòng đã có đáp án, Ôn Lương Dụ không lừa gạt anh.

Chính Đông xảy ra chuyện, nhà họ Vân sa sút, tang lễ của Vân Thánh Lăng rất vắng lặng.

Hạ Hương Trừng xin nghỉ một ngày để ở bên cạnh chăm sóc Vân Thủy Dạng.

Kết thúc tang lễ, trở lại nhà họ Vân, Vân Thủy Dạng nhìn Hạ Hương Trừng, cô nghiêm túc hỏi: "Hương Trừng, đêm hôm đó cậu có đến quán rượu Khải Duyệt không? Tại sao cậu không nhìn thấy tớ?"

"Thủy Thủy, tớ chờ cậu đến hơn 10 giờ mới đi, tớ nghĩ là cậu không tới. Có gọi điện cho cậu mà không thấy cậu nghe máy. Đúng rồi, đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Tớ nghĩ cậu cũng biết, là Liêu Huy bán đứng Chính Đông. Người khác nói cậu..."

"Cậu tin tớ là loại người như vậy sao? Đúng, nhà họ Vân xảy ra chuyện, tớ có thanh minh cũng không có tác dụng gì, những người khác hận không thể đạp tớ xuống bùn, bôi nhọ, chơi xấu tớ, cậu cũng nghĩ tớ như vậy sao?"

"Thủy Thủy, tớ không nghĩ cậu là người như vậy đâu. Tớ cũng rất muốn giúp cậu, nhưng mà tớ lại không hiểu chuyện gì cả. Hay là, cậu đi cầu xin Âu Lập Dương đi, có lẽ niệm tình xưa nghĩa cũ anh ta sẽ trợ giúp Chính Đông vượt qua hoạn nạn lần này. Nhà họ Cận giàu có như vậy, sợ là không thể với tới được, nhưng mà cậu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.” 

Vân Thủy Dạng nhìn Hạ Hương Trừng, cô im lặng. Nhất thời, trong lòng có một cảm giác nói không nên lời. Nhưng cô cũng không muốn hỏi Hương Trừng nhiều.

"Hương Trừng, cảm ơn cậu! Hôm nay cậu cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi đi."

"Được, cậu cũng phải nghỉ ngơi cho khỏe, nếu cần giúp chuyện gì, cứ gọi cho tớ."

Vân Thủy Dạng gật đầu một cái, rồi để người giúp việc tiễn Hạ Hương Trừng về.

...

Quay về phòng, Vân Thủy Dạng cầm một chiếc khuy cài áo, cô nằm trên giường chăm chú nhìn nó.

Mắt thường cũng có thể nhìn ra được, chiếc khuy cài này không phải là một chiếc khuy cài bình thường, nó được chế tạo rất tinh xảo. Người đàn ông tối hôm qua chắc hẳn có thân phận không hề tầm thường.

Rốt cuộc ai muốn hại cô? Hại cô như vậy thì có lợi ích gì cho họ chứ?