Vợ Mình Tự Mình Nuôi

Chương 109: Ngoại truyện 2




Được không?

Lục Lê cúi đầu nhìn Khương Nghi, người đang có cái mũi hơi đỏ.

Sau đó đột nhiên hắn lạnh lùng nói: “Vậy hôm nay phải làm sao bây giờ?”

Khương Nghi bất giác chần chừ nói: “Hôm nay làm sao…”

Lục Lê thẳng người lên, hơi hếch cằm lên, bình tĩnh nói: “Hôm nay trời mưa, tôi làm sao đi về đây?”

Khương Nghi mở miệng nhưng không nói gì.

Cậu muốn nói rằng bình thường không phải cậu lười bung dù, đội mũ áo khoác đi về một mình à?

Mưa hôm nay cũng không nặng hạt như mấy ngày trước.

Mấy ngày trước còn có sấm sét ầm ầm, thời tiết còn tệ hơn hôm nay nhiều.

Nam sinh tóc vàng toàn đội mũ rồi đi về một mình.

Nhưng im lặng một lát, đối diện với cặp mắt xanh trông rất hung dữ kia, Khương Nghi vẫn không nói ra lời trong miệng.

Sau đó chỉ vào cái dù trên bàn: “Hôm nay trời không có gió.”

Nghĩa là có thể dùng cái dù cậu mua.

Lục Lê khịt mũi nói: “Hôm tôi đi đánh nhau gió cũng không quá mạnh.”

Khương Nghi: “…”

Cậu im lặng một lúc rồi nói: “Dù của chúng ta mua giống nhau mà”.

Câu đang cố nói với người trước mặt rằng cái dù vẫn ổn, ít nhất cậu che không bị gì.

Nếu có vấn đề gì thì hắn đi về với cậu cũng sẽ bị mất mặt.

Lục Lê thô lỗ nhét bài thi trên bàn vào khung cửa sổ lọt gió, sau đó thản nhiên nói: “Dùng của cậu đi.”

“Nếu mất mặt thì cùng nhau mất mặt.”

Năm phút sau.

Trong hành lang dưới lầu của tòa nhà dạy học, Khương Nghi cầm ô, im lặng không nói gì.

Đằng sau cậu là một nam sinh tóc vàng cao gần 1m9, đeo túi đeo chéo, vai rộng eo hẹp, dáng người rất cao, lúc này đang lười biếng nói: “Đi thôi.”

Khương Nghi buồn bực nói, “Một cái dù không che hết được.”

“Tớ đi lấy thêm một cái khác.”

Cũng không biết người phía sau ăn gì mà cao như vậy.

Lục Lê “ồ” một tiếng, rồi nói: “Không được.”

Hắn khom lưng lấy cái dù từ trong tay Khương Nghi: “Nếu cái dù của tôi lại lật thì sao?”

Khương Nghi quay đầu lại: “Tớ đổi với cậu.”

Lục Lê bung dù, sau đó lộ ra hàm răng trắng, cười nói: “Không muốn.”

Cuối cùng, cả hai chen dưới một tán dù.

Rõ ràng mới chỉ biết nhau chưa đầy một tiếng.

Khương Nghi chưa bao giờ chen chúc với bất kỳ ai dưới cùng một cái dù, người bên cạnh rất cao, ngón tay nắm cán dù bị quấn băng, hai người vai đụng vai đi qua dòng người.

Vì không cần cầm dù nên Khương Nghi cho hai tay vào túi để giữ ấm, đi một lúc, cậu mới phát hiện ra lợi ích của việc người bên cạnh cao.

Chắn gió.

Mưa rào khó thổi đến, gió lạnh cũng không thổi đến được.

Khương Nghi nghiêng đầu, hơi ngẩng đầu lên nhìn nam sinh tóc vàng.

Vẫn rất hung dữ.

Nhưng có thể chắn gió.

Đi được vài bước, hạt mưa bay giữa không trung càng lúc càng nhiều.

Tim Khương Nghi đập thình thịch mấy cái, sau đó tự an ủi dù mình lật thì lật.

Tên mắt xanh bên cạnh chặn hết cho cậu rồi.

Người khác cũng không nhìn thấy cậu.

Nam sinh tóc vàng hạ mắt, nói: “Tầng nào vậy?”

Khương Nghi ậm ừ, chưa phản ứng kịp.

Lục Lê dừng lại trước một tòa nhà dạy học khác: “Lớp học của cậu ở tầng mấy?”

Khương Nghi nói theo bản năng: “Tầng ba.”

Lục Lê cất ô đi: “Lớp nào?”

Khương Nghi: “Lớp hỏa tiễn.”

Lục Lê dẫn hắn đi lên tòa nhà dạy học, khóe môi cong lên: “Giống thật.”

Trông đúng là kiểu học sinh ngoan ngoãn.

Loại mà giáo viên rất thích.

Khương Nghi nhìn theo bóng lưng của nam sinh tóc vàng đang đi lên lầu, lúc này mới nhận ra là nam sinh đang đưa mình về tòa nhà dạy học của mình.

Hắn đưa cậu về phòng học.

Khương Nghi ngồi trên ghế, ngập ngừng nhìn nam sinh tóc vàng đang dựa vào bệ cửa sổ.

Bờ vai hắn ướt gần một nửa, hắn tựa vào bệ cửa sổ nhìn cậu: “Cậu tên gì?”

Khương Nghi nhớ rằng ba Khương đã nói với cậu rằng, khi đưa dù hãy cố gắng không tiết lộ là nhà họ Lục đưa.

Lục Lê và nhà họ Lục không thân thiết.

Nếu biết là dù là do nhà họ Lục đưa thì có thể hắn sẽ không quan tâm đến sự tồn tại của cây dù nữa.

Vẻ mặt Khương Nghi điềm tĩnh, bình thản nói: “Lôi Phong.”

Làm việc thiện không lưu danh.

Lôi Phong ba tháng, tôi với cậu đồng hành.

Rất phù hợp với những gì cậu làm.

Nam sinh tóc vàng lớn lên ở nước ngoài lặp lại: “Lôi Phong?”

Khương Nghi bình tĩnh gật đầu.

không biết tại sao lúc này cậu chủ Lục lại dễ nói chuyện như vậy, hài lòng gật đầu với cậu, sau đó lẩm bẩm.

“Họ Lôi? Thật hiếm thấy…”

Giọng quá nhỏ nên Khương Nghi không nghe rõ.

Cậu chỉ nghe được câu nói cuối cùng của Lục Lê: “Thật hiếm có…”

Khương Nghi nghiêm túc gật đầu: “Quả thực là khá hiếm thấy.”

Làm việc thiện mà không lưu danh đúng là khá hiếm thấy.

Lục Lê không hỏi tại sao người trước mặt lại đưa dù cho hắn.

Ban đầu hắn còn cho rằng đối phương có cảm tình với hắn.

Cho đến khi trải nghiệm dù bị lật, thuốc trị bầm tím hết hạn sử dụng, sữa không có ống hút, cơm nắm tiện lợi khó ăn và nửa tờ giấy nháp giá 50 xu một cuốn.

Lúc này Lục Lê mới nhận ra người đối diện có cảm tình với hắn cái rắm ấy.

Lúc rời đi, nam sinh tóc vàng không cầm theo cái dù màu đen mà treo cái dù một cách tùy tiện trong giỏ dù của lớp ở hành lang.

Khương Nghi đẩy cửa sổ ra, hỏi hắn: “Cậu không cầm dù à?”

Nam sinh tóc vàng: “Quay lại phòng học lấy sau.”

Khương Nghi: “…”

Cậu im lặng, một lúc sau mới chết lặng nói: “Vừa rồi sao cậu không lấy đi?”

Chính nam sinh trước mặt khi nãy nói là không biết về thế nào.

Chính là nam sinh trước mặt không muốn cầm dù của cậu.

Bây giờ cũng chính là nam sinh trước mặt dù có đội mưa cũng quay về phòng học lấy dù.

Nam sinh tóc vàng “ồ” một tiếng, sau đó suy nghĩ một chút, thành thật nói: “Tại vui.”

Đúng là vui thật.

Cậu bé tóc đen trước mặt thú vị hơn quyền anh nhiều.

Nói với cậu nhiều hơn một câu Lục Lê cũng thấy thú vị.

Nó thú vị như lần đầu tiên chơi với rô-bốt chuyển động khi tôi còn nhỏ.

Khương Nghi: “…”

Đồ khùng.

Cậu chết lặng đóng cửa lại.

Ngày hôm sau.

Bầu trời vẫn u ám, nhưng không còn mưa như trút nước như hai ngày trước, chỉ mưa phùn một chút.

Mưa phùn nhỏ đến mức nếu không chú ý thì hầu như không thể nhận ra.

Kết quả là chỉ vì cơn mưa phùn nhỏ ấy mà hôm sau Khương Nghi bị tìm tới cửa.

Buổi tối sau giờ học, Khương Nghi lặng lẽ nhìn nam sinh tóc vàng trước mặt.

Nam sinh tóc vàng: “Sao hôm nay chưa mang dù cho tôi?”

Khương Nghi không nói gì, quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn màn mưa gần như không thấy, bày tỏ tất cả bằng thái độ im lặng.

Lục Lê nhìn cậu: “Dự báo thời tiết nói loại mưa này là ghê nhất.”

“Dầm lâu sẽ đau đầu…”

Khương Nghi bất lực nhét cái dù của mình cho người trước mắt, nói: “Dùng của tôi đi.”

Lục Lê cúi đầu nhìn cái dù trong tay, sau đó lộ ra hàm răng trắng toát, cười nói: “Đi chung đi.”

Khương Nghi: “Tớ ở ký túc xá.”

“Chúng ta không tiện đường.”

Lục Lê giơ dù lên: “Tiện.”

Khương Nghi: “Không thuận đường.”

Lục Lê: “Thuận.”

Khương Nghi: “Không…”

Lục Lê bình tĩnh nói: “Quỷ nghèo.”

Khương Nghi: “…”

Lục Lê bìườngnh tĩnh nói tiếp: “Hai tháng.”

Khương Nghi: “Tiện đường thật…”

Quên đi.

Có người cầm dù chắn gió cho cậu.

Chỉ là đổi sang một cái dù khác thôi mà cậu chủ không mở ra được.

Đại thiếu gia cúi đầu nghiên cứu một hồi, cuối cùng “kịch” một tiếng. Khi cái dù tự động bật ra, Khương Nghi trừng mắt nhìn Lục Lê tay mắt lanh lẹ nắm chặt cán dù của dù tự động, không cho cây dù tự động mở ra.

Sau đó hắn cau mày nói: “Cái ô rách gì đây?”

“Vừa dùng sức nhẹ đã bật ra ngoài rồi.”

Nó vẫn đang ở trong tay hắn, trong thế bung ra.

Khương Nghi bất lực nói nói: “Cậu buông tay ra đi.”

Vẻ mặt Lục Lê không vui: “Nó hỏng rồi.”

“Cứ bật ra ngoài thôi.”

Khương Nghi chết lặng nói: “Cho nó bật.”

Lục Lê cúi đầu, nghiên cứu một hồi, sau đó “ồ” một tiếng buông tay ra.

Cây dù tự động “kịch” một tiếng hoàn hảo bung ra.

Đại thiếu gia nhíu mày bình luận: “Lòe loẹt.”

Khương Nghi yên lặng cầm ô lên, Lục Lê nhận lấy dù từ trong tay cậu, lại nhíu mày: “Sao lại trở nên to như vậy?”

Khương Nghi duỗi giày ra, chạm vào đôi giày thể thao phiên bản giới hạn của Lục Lê, ra hiệu cho hắn cúi đầu.

Lục Lê cúi đầu, nghe Khương Nghi bình tĩnh nói: “Cậu không biết chính mình cao thế nào à?”

Giày của cậu hoàn toàn nhỏ hơn của Lục Lê.

Nam sinh tóc vàng hơi tiếc nuối nói: “Được.”

Trước lạ sau quen.

Hai người chen nhau dưới tán ô, khớp ngón tay của Lục Lê vẫn quấn băng vải xung quanh như trước.

Lúc đi đến sân vận động, nam sinh tóc đen đeo ba lô đột nhiên nhỏ giọng nói: “Nghiêng dù qua đó một chút.”

Lục Lê vốn ở bên hướng gió, mưa rơi hết lên người hắn, dường như hắn không biết cầm dù như thế nào, che rất tùy ý, dù lắc lư nghiêng về phía cậu.

Mưa phùn ướt đẫm nửa bờ vai Lục Lê.

Nghe thấy người bên cạnh nói chuyện, Lục Lê cúi đầu, nhìn khuôn mặt ốm yếu của Khương Nghi, đôi môi mỏng rất tái nhợt.

Hắn nhớ rằng hình như là con mèo con trắng như tuyết trong nhà bà ngoại không thích nước.

Cũng không thích lạnh.

Mèo con cao quý cần một môi trường ấm áp.

Lục Lê ậm ừ, rồi nghiêng cái dù về phía Khương Nghi hơn nữa.

Khương Nghi: “…”

Cậu hơi bất đắc dĩ, thấy Lục Lê không hiểu mình nói gì bèn tự mình ra tay, vươn tay ra đụng vào cán dù, nắm lấy tay Lục Lê chỉnh cái dù đang lệch thái quá sang một bên thẳng lại.

Lục Lê vẫn cúi đầu, nhìn tay Khương Nghi đang đặt ở cán dù, đầu ngón tay khó tránh khỏi mà đặt vào mu bàn tay của hắn.

Quả nhiên.

Bà của hắn thật sự biết cách nuôi mèo.

Con mèo thấy ấm áp.

Thì sẽ chịu lại gần.

Lục Lê rất hài lòng.

Đáng tiếc khoảng cách từ tòa nhà giảng dạy đến ký túc xá không đủ dài nên họ đến nơi rất nhanh.

Nhìn Lục Lê đưa ô trả lại cho mình, Khương Nghi đau đầu nói: “Không phải cậu nói trời mưa à?”

Lục Lê kéo mũ áo khoác lên, mặt không đổi sắc nói: “Mưa cũng không lớn lắm.”

Khương Nghi: “…”

Cậu nhét dù vào lòng Lục Lê, bảo hắn mang theo.

Lục Lê thu lại, lại nhíu mày: “Ngày mai cậu không tới tìm tôi à?”

Khương Nghi gật đầu: “Ngày mai không mưa.”

Lục Lê không vui lắm, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Ai nói?”

Khương Nghi: “Dự báo thời tiết.”

Lục Lê im lặng.

Quay người lại, dường như Khương Nghi đang nghĩ tới chuyện gì, quay đầu lại, do dự một chút, chỉ vào khớp ngón tay của Lục Lê: “Chỗ này, đừng đụng vào nước.”

Lục Lê sửng sốt.

Khương Nghi: “Lúc quay về bung vù thì đừng để băng vải dính nước.”

“Có thể dán băng cá nhân lên.”

Hắn nhớ trên khớp ngón tay của Lục Lê trước mặt đây luôn quấn băng vải.

Kể từ khi cậu bắt đầu đưa dù cho Lục Lê, trên khớp ngón tay của Lục Lê liên tục xuất hiện vết thương, như thể không sống tốt vậy.

Vài ngày trước, cậu nhìn thấy một ít máu chảy ra từ miếng băng trên khớp ngón tay của Lục Lê.

Lục Lê không nói gì, một lúc lâu sau mới nói: “Băng cá nhân.”

Khương Nghi: “Hả?”

Lục Lê nhìn cậu: “Băng cá nhân lần trước còn không?”

Khương Nghi đeo ba lô đứng ở cửa gật đầu: “Vẫn còn.”

Lục Lê: “Tôi muốn hình con mèo.”

Hắn vẫn luôn rất kiêu ngạo, nhưng hôm nay dường như thấy giọng mình quá ra lệnh, cũng không muốn dùng giọng điệu này với người trước mặt, Lục Lê nghĩ một lúc, lần đầu tiên trong đời ngập ngừng bổ sung vào: “Được không?”

Khương Nghi không nhịn được bật cười.

Cậu nhìn nam sinh tóc vàng cao gần một mét chín trước mặt, trông hung dữ vô cùng mà lại hỏi xin cậu một miếng băng cá nhân hình con mèo.

Lục Lê cúi đầu nhìn thiếu niên trước mặt mắt mày cong cong, trên má có một lúm đồng tiền nhỏ, dáng vẻ rất đẹp.

Cậu cười nói với hắn: “Mèo á, sao cậu lại ngây thơ như vậy?

Lục Lê cau mày, không nói gì.

Khương Nghi nghĩ một chút rồi nói: “Không có mèo.”

Mấy cái băng cá nhân này là cậu tiện tay cầm đi ở cửa hàng tiện lợi.

Có lẽ để thu hút sự chú ý của trẻ em, băng cá nhân trên quầy đều là những cái dễ thương mà trẻ em thích.

Nam sinh tóc vàng có vẻ hơi thất vọng, một lúc sau mới nói: “Không muốn chó.”

Cái băng cá nhân lần trước Khương Nghi đặt trên bàn hắn in hình chó con.

Khương Nghi nhớ lại: “Hình như chỉ còn lại chó con thôi…”

Cậu không lấy nhiều, chỉ lấy một hộp.

Ngoài ra, bản thân cậu cũng có đôi khi bị dập đầu, va chạm, dùng mãi rồi một hộp băng cá nhân cũng đã gần hết.

Nam sinh tóc vàng cau mày, trông có vẻ không vui: “Không muốn chó con, xấu chết.”

Mèo rất đẹp.

Phải là mèo cơ.

Khương Nghi cúi đầu, từ trong túi móc ra một đồng tiền xu, đưa cho nam sinh: “Vậy cậu tự đi mua đi.”

Lục Lê: “…”

Khương Nghi chỉ đường: “Ra khỏi cổng trường rẽ phải, đi vào ngã tư thứ hai, cậu sẽ thấy một cửa hàng tiện lợi Hảo Thú Đa (thật là nhiều niềm vui).”

Chỉ đường xong, Khương Nghi khoát tay, xoay người đi lên lầu: “Tạm biệt nha.”

Lục Lê cầm dù, nhìn nam sinh tóc đen xách cặp đi lên trên ký túc xá.

Hắn đứng đó một lúc đến khi nam sinh tóc đen đi lên ký túc xá đã đi mất.

Nửa tiếng sau.

Nam sinh tóc vàng lưng đeo túi đeo chéo, cầm dù dừng lại ở cửa hàng tiện lợi ở ngã tư thứ hai, bên phải cổng phụ.

Hắn bước vào, ngồi xuống, chọn một hộp băng cá nhân in hình con mèo.

Cuối cùng, dưới ánh mắt ngạc nhiên của ông chủ, hắn trả tiền rồi rời đi

Mười giờ tối.

Nhà họ Lục.

Người phụ nữ tóc vàng hút thuốc, sốt ruột hỏi: “Nó có về không đấy?”

Lục Đình an ủi: “Nó sẽ về mà.”

Người phụ nữ tóc vàng dập tàn thuốc, mặt mày xinh đẹp sắc sảo có chút mệt mỏi, nói: “Thằng quỷ vừa mới thành niên…”

Vừa dứt lời, trẻ vị thành niên bước vào nhà.

Mẹ Lục quay đầu lại, nhìn thấy Lục Lê tám trăm năm không che dù cầm theo một cây dù quay về.

Chiếc bánh trên bàn ăn cuối cùng cũng được thắp nến, cả nhà quây quần bên nhau, không nói nhiều lời.

Chỉ là trong ánh lửa chập chờn, ánh mắt Lục Lê rơi vào ngón tay của mẹ Lục.

Hắn dựa lưng vào ghế, nhớ lại trước đó không lâu có một nam sinh tóc đen chỉ vào băng vải của hắn nói: “Đừng chạm vào nước.”

“Có thể dán băng cá nhân lên.”

Sau khi thổi nến và chia bánh, Lục Lê đột nhiên ném ra một hộp băng cá nhân.

Mẹ Lục hơi nhướng mày, nhìn hộp băng cá nhân trước mặt.

Lục Lê nhìn vết xước do mài trang sức trên ngón tay bà: “Đừng chạm vào nước.”

“Dán băng cá nhân lên đi.”

Mẹ Lục kinh hãi nhìn mấy ngón tay của mình.

Không gãy mà.

Bà và bố Lục nhìn nhau, thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Vẻ mặt của người phụ nữ tóc vàng trở nên nghiêm trọng, nói: “Con đã làm gì?”

Lục Lê: “…”

Hắn đơ mặt nhìn hai vợ chồng.

Một hồi lâu sau, cặp vợ chồng mới chấp nhận chuyện con trai đã mang cho mình một hộp băng cá nhân chứ không phải là một hộp thuốc nổ.

Mẹ Lục tặc lưỡi, lười biếng nói: “Cũng không gãy.”

Dù vậy, người phụ nữ vẫn tháo nhẫn cưới, ném cho chồng, cầm lấy một miếng băng, nhìn thấy con mèo con trên đó thì nhướng mày, tao nhã nói: “Ỏ.”

“Dễ thương đấy.”

Lục Lê gật đầu, bổ sung: “Cũng rất đẹp.”

Mẹ Lục nhếch miệng, nhìn con mèo con hoạt hình trọn trịa trên miếng băng cá nhân, bà thật sự không nghĩ ra được chữ “đẹp” và mèo con ở trên băng cá nhân thì liên quan gì đến nhau.

Lục Lê ăn xong bánh ngọt thì đi lên lầu.

Vợ chồng nhà họ Lục ngồi trên sô pha thảo luận.

“Nhất định là học từ người khác.”

Mẹ Lục kiên quyết nói: “Bằng không cho nó mười cái não nó cũng không nói được như vậy.”

Bà hiểu con trai mình quá rõ.

Lục Đình nghĩ một chút: “Có khi nào đây là con nó đang thể hiện lòng hiếu thảo?”

Mẹ Lục cười to: “Vậy thì có mà hiếu chết em ấy.”

“Anh cho nó thêm mười cái não nó cũng không nói ra được lời như vậy.”

Vết thương trên khớp tay chính mình mấy tháng còn chưa lành, làm sao biết mà bảo bà không được chạm vào nước.

Lục Đình lại khẽ gật đầu nói: “Kiểu này đáng yêu như vậy, hẳn là nữ sinh tặng cho nó.”

Quan điểm này thì được hai vợ chồng nhất trí đồng ý.

Dù sao cũng không thể là Lục Lê, người chạy đi đánh hắc quyền mua băng cá nhân được.

Cuối cùng, cả hai đồng ý đời khi nào bầu không khí dịu lại rồi hỏi Lục Lê xem gần đây hắn có kết bạn mới nào không.

Dù sao có thể nhịn được tính tình chó của thằng này cũng không dễ dàng gì.

Cũng nên thể hiện một chút với người nhà của bạn mới.

Một tuần sau.

Thời tiết hoàn toàn sáng sủa.

Dự báo thời tiết trong mười ngày tới là trời nắng đẹp.

Căn bản không có khả năng mưa.

Vào ngày thứ ba, Khương Nghi gặp cậu trai tóc vàng kia lên lầu tìm cậu.

Hắn như thể cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, dựa vào bệ cửa sổ, tìm cớ: “Nắng to.”

“Che dù đi chung đi.”

Khương Nghi: “…”

Sau đó mặt bí xị đóng cửa sổ thật mạnh.

Cậu không có tiền mua dù che nắng.

Đưa dù đã đủ làm ví cậu xẹp rồi.

Ba Khương cũng không nhận được yêu cầu nào là phải dù che nắng cho cậu chủ.

Lục Lê cau mày, giữ cửa sổ không cho đóng lại, nói: “Ánh nắng làm tôi nhức đầu.”

Khương Nghi ủ rũ nói: “Đau đầu thì uống thuốc đi.”

Cậu không phải Hậu Nghệ.

Cũng không thể bắn hạ mặt trời được.

Lục Lê lại nói: “Tôi cầm dù cho cậu.”

“Đưa cậu về.”

Cậu nghĩ nghĩ, sau đó mặt không chút thay đổi nói: “Cảm ơn.”

Khương Nghi: “Tôi không quay về.”

“Tôi đi căn tin ăn cơm.”

Lục Lê cúi đầu nhìn cậu: “Tôi đi với cậu nhé.”

Khương Nghi cảnh giác: “Tôi không có ô che nắng.”

Lục Lê suy nghĩ hai giây: “Dù bình thường cũng được.”

Khương Nghi tiếp tục cảnh giác: “Cậu cầm à?”

Lục Lê gật đầu: “Tôi cầm.”

Khương Nghi vẫn còn nghi ngờ, cho đến khi thấy cậu trai tóc vàng thật sự che dù đi theo cậu đến căn tin, cả đường mặt mày đều lạnh tanh.

Căn tin hầu như không có ô cửa sổ nào bán đồ ăn ngon.

Khương Nghi tùy tiện gọi một ít cơm và đồ ăn.

Lục Lê ngồi ở đối diện cậu, cau mày lẩm bẩm: “Đồ ăn cho mèo à…”

Khương Nghi ăn rất chậm, chậm đến nỗi Lục Lê đã ăn xong rồi, ngồi với cậu thêm hai mươi phút mà Khương Nghi vẫn chưa ăn xong.

Trưa ngày đầu tiên, Lục Lê đợi Khương Nghi nửa tiếng.

Trưa ngày hôm sau, Lục Lê đợi Khương Nghi bốn mươi phút.

Trưa ngày thứ ba, Lục Lê hỏi mình ăn cà tím trong đĩa ăn của Khương Nghi được không, Khương Nghi nói được.

Trưa ngày thứ tư, Lục Lê hỏi mình ăn cơm trong đĩa Khương Nghi được không, Khương Nghi nói được.

Một tuần sau, Lục Lê đã có thể tự nhiên chia mọi thứ trong đĩa ăn của Khương Nghi.

Khương Nghi không để ý, chỉ cảm thấy mùi vị của đồ ăn trong căn tin trường không còn tệ như trước, cũng không còn ghét đi căn tin như trước.

Cho đến khi Lục Đình và mẹ Lục hỏi Lục Lê vì tần suất đi học của hắn quá bình thường đến mức không thích hớp.

Lục Lê ở bàn ăn lau miệng, tùy ý nói: “Con ăn cơm chung với một người.”

Nhìn thì có vẻ rất tùy tiện, nhưng sau khi ăn xong, hắn ngồi trên ghế, không nhúc nhích mông, dường như đang đợi hai vợ chồng đặt thêm câu hỏi.

Quả nhiên, Lục Đình hỏi: “Bạn của con à?”

Lục Lê “Vâng” một tiếng.

Lục Đình lại hỏi: “Nam hay nữ?”

Bọn họ đã chuẩn bị tâm lý sẽ nghe đáp án là nữ từ miệng Lục Lê, không ngờ trong miệng Lục Lê lại bật ra hai chữ: “Nam ạ.”

Trực tiếp làm rối loạn một loạt các câu hỏi sau đó của vợ chồng nhà họ Lục.

Hai vợ chồng im lặng một lúc, mẹ Lục nhíu mày nói: “Anh hỏi đi.”

Lục Đình im lặng nói: “Thái độ làm người thế nào?”

Lục Lê: “Tạm được.”

Lục Đình đang định hỏi câu tiếp theo thì thấy Lục Lê suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Rất hiền lành, cẩn thận tỉ mỉ, mặc dù đôi khi không nói nhiều nhưng làm việc rất nghiêm túc.”

“Điểm số rất tốt, không học lệch môn nào, hơi không giỏi thể dục, nhưng con học thể dục tốt, vừa vặn bù cho nhau.”

“Tính tình dịu dàng, cũng dễ nhìn.”

“Chỉ là hơi kén ăn.”

Nhưng bà ngoại từng nói rằng một con mèo con xinh đẹp luôn có mấy tật xấu nhỏ.

Lục Đình: “…”

Cái này gọi là tạm được?

Sắp khen người ta lên trời còn gì nữa.

Tạm được thế này hả?

Ông im lặng hồi lâu cũng không tìm được cơ hội cắt ngang, chỉ đến khi người trước mặt dừng lại, Lục Đình mới có cơ hội lên tiếng.

Với tâm lý “Có khi con mình đã gặp được học sinh ngoan”, ông nhẹ nhàng nói: “Được, bạn con tên gì?”.

Lớp quốc tế cơ bản đều là người trong giới, tuy họ không biết con cái nhau nhưng họ thì vẫn sẽ quen.

Lục Đình nhẩm một vòng họ của các con cháu có tuổi xêm xêm con mình trong lòng, sau đó nghe con trai nói với mình: “Tên? Tên cậu ấy khá là hiếm thấy đó ạ.”

“Họ Lôi.”

“Tên là Lôi Phong.”

Lục Đình: “…”