Vợ Mình Tự Mình Nuôi

Chương 104




"Sao hôm nay về sớm thế?"

Trong phòng thí nghiệm, mấy đàn anh đàn chị quen biết Khương Nghi trêu ghẹo: "Chẳng phải bình thường đều ở đến tối à?"

Khương Nghi ho khan một tiếng rồi nói: "Vượng Vượng ở nhà đang giục em về ạ."

Còn có con rùa leo lên khóa cửa nữa.

Mấy đàn anh đàn chị cười tủm tỉm: "Đi đi, số liệu để mai ghi cũng được."

Khương Nghi cười lộ ra lúm đồng tiền rồi đeo túi lên vai tất tả về nhà.

Sau khi mở cửa, cậu phát hiện phòng khách trống trơn, phòng ngủ cũng trống trơn, chỉ có phòng làm việc là sáng đèn.

Khương Nghi rón rén đi vào phòng làm việc định cho Lục Lê một bất ngờ.

Kết quả vừa đẩy cửa ra thì nghe thấy người trong phòng đang họp video sầm mặt chửi số liệu dự án có sai sót.

Khương Nghi: "......"

Nghe thấy động tĩnh, Lục Lê sầm mặt ngẩng đầu lên, trông thấy Khương Nghi mờ mịt đứng ở cửa.

Lục Lê: "......"

Một giây sau, trợ lý khiếp đảm trong cuộc họp video nhìn thấy sắc mặt Tiểu Lục tổng đột nhiên bình tĩnh trở lại rồi ôn hòa nói với bọn họ: "Sai lầm cũng là một loại trưởng thành. Tôi mong mọi người nhớ rõ sai lầm lần này để lần sau đừng tái phạm nữa......"

Chốc lát sau, cuộc họp video kết thúc, Khương Nghi thở phào một hơi: "Tớ không quấy rầy cậu chứ?"

Lục Lê nói không có.

Lúc này Khương Nghi mới yên tâm lại, cậu nhìn hồ sơ chất đống trên bàn rồi do dự hỏi: "Cậu nhiều việc lắm à?"

Lục Lê dựa vào ghế thản nhiên nói: "Đâu có nhiều. Tớ xử lý được hết."

Nhưng chẳng bao lâu sau, Lục Lê bắt đầu bận rộn hơn cả Khương Nghi.

Suốt thời gian đó vì chạy dự án mà hầu như đêm nào hắn cũng phải tăng ca, chạy tới chạy lui giữa trường học và công ty.

Cứ lên xe thì lại ngả đầu xuống ghế sau ngủ.

Trong công ty, Lục Lê nhịn không được tới khu vực hút thuốc làm một điếu cho tỉnh táo, cuối cùng đứng hơn mười phút, đợi mùi thuốc lá bay hết mới rời đi.

Trước khi về nhà, hắn cũng đứng ở cửa cúi đầu ngửi người mình, biết chắc không còn mùi thuốc lá mới vào nhà.

Bởi vì Khương Nghi luôn ở nhà chờ hắn.

Có khi ngủ trên ghế salon trong phòng khách, trên người đắp chăn mỏng, quyển sách đặt trên đầu gối, còn Vượng Vượng nằm cạnh dép cậu.

Phòng khách bật đèn vàng dìu dịu, hàng mi dài của người trên ghế salon hắt bóng rõ rệt.

Cậu ngủ không say lắm, mỗi lần Lục Lê mở cửa lại mơ màng hé mắt ra nhìn hắn.

Lục Lê đi tới trước mặt rồi khom người ôm cậu.

Khương Nghi vòng tay qua cổ hắn, trong lúc nửa tỉnh nửa mê vùi đầu dụi mặt hắn như mèo con.



Lục Lê cúi đầu cọ chóp mũi cậu rồi hỏi khẽ: "Tắm chưa?"

Khương Nghi ngái ngủ nói: "Chưa."

Cậu cố mở mắt ra, hàm hồ nói: "Tớ sợ tắm xong sẽ ngủ quên mất......"

Lục Lê trấn an xoa eo cậu rồi thấp giọng nói: "Lần sau về cứ tắm trước đi. Đừng chờ tớ. Lỡ ban đêm tớ không về được thì sao?"

Khương Nghi ôm cổ người trước mặt, ngáp một cái rồi lẩm bẩm: "Quen rồi......"

Cậu rúc vào ngực Lục Lê, đang buồn ngủ thì đột nhiên hít hít mũi như ngửi thấy mùi gì đó, hình như chưa chắc lắm nên mở mắt ra níu cổ áo Lục Lê rồi ngẩng đầu lên ngửi hắn.

Hai tay Lục Lê vững vàng ôm cậu, cảm nhận được người trong ngực cựa quậy còn tưởng Khương Nghi ngủ mơ muốn hôn mình, thế là khóe môi cong lên, cúi đầu kề sát người trong ngực.

Sau đó lập tức bị đẩy ra.

Lục Lê sững sờ.

Khương Nghi đẩy mặt hắn rồi ngồi thẳng dậy ngửa đầu hít hít, ngửi thấy mùi thuốc lá rất nhẹ trên người Lục Lê.

Lục Lê đang sửng sốt được hôn một cái.

Hắn đứng tại chỗ, mơ hồ đón nhận nụ hôn của người trong lòng.

Cậu hôn rất tập trung, tựa như đang cố xác định gì đó.

Lục Lê đang định cúi đầu hôn sâu hơn thì phát hiện Khương Nghi thò tay vào túi quần hắn nhanh như chớp.

Quần tây bó sát người nên có động tác gì cũng cảm nhận được rõ mồn một.

Lục Lê rên khẽ một tiếng.

Cảm thấy người trong lòng khiến tinh thần mình phấn chấn hơn cà phê gấp trăm lần.

Hắn bế người lên giường, khi đè cậu xuống thì Khương Nghi mặc áo len trắng đột nhiên xoay mình.

Cậu ngồi trên bụng hắn, cúi đầu nắm cà vạt rồi cúi xuống gần hắn.

Hai mắt Lục Lê sáng rực, cứ tưởng Khương Nghi nổi hứng muốn chơi trò gì mới lạ với mình.

Trước đây ở tư thế này Khương Nghi mới bị thúc mấy lần đã chịu không nổi rồi.

Mắt hắn lóe sáng, nhếch môi nửa dụ dỗ nửa khích lệ: "Bé ngoan lợi hại ghê ——"

Một giây sau, bé ngoan lợi hại của hắn cưỡi trên người hắn, nắm cà vạt hắn nghiêm mặt hỏi: "Cậu hút thuốc đúng không?"

Lục Lê: "......"

Khương Nghi nghiêm mặt hỏi tiếp: "Học từ lúc nào vậy hả? Sao tớ không biết gì hết? Hay là bấy lâu nay cậu vẫn lén tớ hút thuốc?"

Lục Lê nghiêng đầu ho khan một cái, không nói gì.

Bình thường hắn hút cũng không nhiều mà chỉ để tỉnh táo lại, mỗi ngày không quá một điếu, hơn nữa mỗi lần hút xong đều đứng ở chỗ thông gió cho bay hết mùi.

Ai ngờ người trong lòng lại thính mũi như vậy, vừa hít một cái đã ngửi thấy ngay.

Khương Nghi ngồi trên bụng nắm cà vạt hắn, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ nghiêm nghị: "Nói mau."

Sau khi Lục Lê nói rõ bắt đầu hút thuốc từ lúc nào, còn cam đoan với cậu một ngày sẽ không hút quá một điếu thì Khương Nghi nhảy phóc xuống giường.

Lục Lê đứng dậy đi theo cậu, bất đắc dĩ nói: "Mang dép vào ——"

"Mang dép rồi hãy ra ngoài chứ——"

Phòng ngủ có trải thảm để tiện cho Khương Nghi chơi xếp hình, nhưng phòng khách chỉ trải thảm quanh ghế salon mà thôi.

Khương Nghi nhảy xuống giường hùng hổ đi chân đất tới giá treo áo khoác trong phòng khách, móc từ túi áo Lục Lê ra một cái hộp quẹt.

Lục Lê cầm dép lê chạy tới, trông thấy Khương Nghi nghiêm mặt bảo mình: "Tịch thu."

Lục Lê chẳng thèm nhìn hộp quẹt trên tay cậu mà nhếch môi ngồi xổm xuống mang dép cho cậu: "Ừ ừ ừ, tịch thu."

Khương Nghi mang dép vào, thấy thái độ thành khẩn của hắn mới hài lòng gật đầu.

Ngày hôm sau, Lục Lê cố tình lượn tới khu vực hút thuốc trên sân thượng công ty.

Lục Tiêu đang dựa vào ghế vắt chân chữ ngũ hút thuốc, thấy Lục Lê thì cười như không cười: "Chà, sao đại thiếu gia cũng tới đây thế?"

Quả thực hắn đang cười trên nỗi đau của người khác, dù sao mấy ngày nay Lục Lê bận bù đầu bù cổ, áp lực lớn đến nỗi muốn cáu cũng không rảnh để cáu.

Lục Lê liếc xéo hắn rồi dương dương tự đắc nói: "Tới xem thử thôi."

Lục Tiêu cười khẩy rồi ném hộp quẹt cho hắn, sau đó nghe thấy Lục Lê xưa nay luôn ngang tàng phách lối lịch sự nói: "Cảm ơn, không cần đâu."



Lục Tiêu lại nghe người bên cạnh thương hại thở dài: "Không ai khuyên anh đừng hút thuốc sao? Tội ghê vậy đó."

Lục Tiêu: "......"

Hắn ngậm điếu thuốc chậm rãi quay đầu nhìn Lục Lê.

Lục Lê đắc ý ngồi trên ghế, chân dài ghếch lên: "Nhìn em làm gì? Em có hút thuốc lá đâu."

Hắn chống cằm lười biếng nói: "Em có người khuyên mà."

Lục Tiêu: "......"

Lục Lê: "Là Khương Nghi đó."

Lục Tiêu: "......"

Hai phút sau.

Lục Lê bị đạp ra khỏi khu vực hút thuốc, hắn không nói gì mà chỉ thương hại nhìn Lục Tiêu từ trên xuống dưới với vẻ mặt tiếc hận.

Cứ như đang nhìn cô hồn chết yểu vậy.

Lục Tiêu: "......"

Hôm nào hắn phải treo một tấm bảng ngoài công ty, trên đó viết "Cấm người và chó (lông) tóc vàng mắt xanh" mới được.

Hắn bực bội rít một hơi thuốc, cứ thấy tức tức lồng ngực.

Cuối cùng Lục Tiêu hùng hổ dụi tắt điếu thuốc, móc hộp thuốc lá ra đặt lên bàn rồi hừ lạnh một tiếng.

Ai nói không có người nào khuyên hắn đừng hút thuốc chứ?

Chẳng phải dòng chữ "Hút thuốc có hại cho sức khỏe" to tướng trên hộp thuốc lá cũng đang khuyên hắn đừng hút thuốc đó sao?

Thằng con lai tóc vàng này đang đắc ý gì hả?

Ngoài khu vực hút thuốc, Lục Lê nhởn nhơ trở lại văn phòng xử lý công việc với tâm trạng vui phơi phới.

Kỳ nghỉ đông năm thứ ba, sau khi tịch thu hộp quẹt của Lục Lê, Khương Nghi liên tiếp phát hiện tàn tro chưa rửa sạch trong gạt tàn và thuốc lá nhét khắp mọi ngõ ngách ở nhà họ Lục.

Thậm chí có lần cậu còn lôi từ khe ghế salon ra hai điếu thuốc được quấn trong màng bọc thực phẩm.

Khương Nghi mờ mịt nhìn thuốc lá bị gói kỹ trong màng bọc.

Cậu không hiểu tại sao rõ ràng ở trường Lục Lê đã cai thuốc mà vừa về tới nhà họ Lục lại hút tiếp.

Mới đầu cậu tưởng Lục Lê chịu áp lực lớn quá.

Nhưng sau khi tìm hiểu kỹ, cậu phát hiện phiền não lớn nhất mỗi ngày của Lục Lê là làm sao dụ cậu ngồi trên ăn mình một lần.

Phiền não thứ hai có lẽ là nghĩ cách tăng số lượng áo mưa mỗi đêm lên.

Khương Nghi im lặng, quyết định cầm thuốc lá quấn trong màng bọc thực phẩm đi nói chuyện với Lục Lê.

Ai ngờ Lục Lê vừa thấy hai điếu thuốc được giấu khéo léo kia thì cũng im lặng theo cậu.

Cuối cùng khóe miệng giật một cái rồi nhận tội.

Thế là hai đêm liền Lục Lê phải ngủ ở phòng kế bên.

Đến lần thứ ba Khương Nghi tìm ra thuốc lá trong miệng bình hoa thì rốt cuộc Lục Lê không nhịn được nữa.

Một đêm nào đó, Khương Nghi đang định xuống lầu chợt nghe thấy tiếng nói chuyện trong hành lang.

"Không được, lần này con không đội nồi giùm mẹ nữa đâu."

Đây là giọng Lục Lê, nghe hết sức lạnh lùng.

"Thật ra hồi bảy tuổi bé ngoan mặc váy chụp ảnh vẫn còn hai tấm con chưa thấy đâu."

Đây là giọng mẹ Lục, vừa thong dong vừa tràn đầy tự tin.

Lục Lê: "......"

Lục Lê: "Một lần này nữa thôi đó, với lại gửi ảnh gốc lần trước cho con đi, đừng cắt hình con ra, cảm ơn."

Mẹ Lục vui vẻ nói: "Ờ, được thôi."

Khương Nghi: "......"

Mười phút sau.



Trên ghế salon trong phòng khách.

Khương Nghi đau đầu nói: "Dì, sao dì cũng......"

Mẹ Lục buồn bã: "Bé ngoan, thật ra trong lòng dì buồn lắm......"

"Đau khổ lắm......"

Khương Nghi bị bộ dạng của mẹ Lục dọa sợ, luống cuống rút khăn giấy, chỉ sợ người trước mặt rơi lệ.

Mẹ Lục buồn bã nói tiếp: "Lâu lâu dì chỉ muốn thư giãn một tí thôi......"

"Dì biết nó có hại cho sức khỏe nhưng thỉnh thoảng hút một lần cũng đâu có sao, bé ngoan, con hiểu dì mà đúng không?"

Khương Nghi đấu tranh nội tâm một hồi, cuối cùng đành chịu thua người phụ nữ dịu dàng rưng rưng nước mắt trước mặt, xoắn xuýt hồi lâu mới nói: "Hiểu thì hiểu...... Nhưng vẫn nên hút ít thôi ạ."

Mẹ Lục lau lệ trên khóe mắt rồi cầm tay cậu nói: "Ừ, dì sẽ chú ý."

Lục Lê: "......"

Nửa tháng sau.

Trong vườn hoa nhà họ Lục thường xuyên xuất hiện cảnh Khương Nghi đem theo một điếu thuốc và mẹ Lục đem theo đồ ăn vặt lỉnh kỉnh.

Khương Nghi đẩy sang điếu thuốc đã gói kỹ rồi nghiêm túc nói: "Con tìm được ba điếu dưới ghế salon. Chú Lục nói hai tuần dì mới được hút một điếu, dì có chắc là hai tuần nay chưa hút điếu nào không ạ?"

Người phụ nữ nằm trên ghế trịnh trọng nói: "Chắc chứ."

Khương Nghi thở phào nhẹ nhõm rồi đưa điếu thuốc duy nhất trên tay cho mẹ Lục: "Thế thì được rồi."

Mẹ Lục cũng đẩy qua một gói khoai tây chiên vị mật ong rồi nghiêm túc dặn dò: "Ăn ít thôi. Arno quạu lắm đấy."

Khương Nghi trịnh trọng gật đầu.

Năm phút sau.

Trong vườn hoa, Khương Nghi dựa vào xích đu ăn khoai tây chiên, chân dài buông thõng xuống đất, ăn được nửa gói thì dừng lại, ngáp một cái rồi phơi nắng với mẹ Lục.

Ánh nắng chan hòa ấm áp, những bụi hồng Corona đung đưa trong gió, trên một chiếc xích đu khác, người phụ nữ tóc vàng chống cằm nhếch môi nhìn Khương Nghi ngủ trên xích đu.

Một tay cậu rũ xuống bên hông ghế, ngón tay thon dài trắng nõn như được đẽo ra từ ngọc dương chi, khớp tay phơn phớt hồng tự nhiên.

Trong tiếng xào xạc của bụi hồng Corona, mẹ Lục lấy thước đo nhẫn ra đo chu vi ngón giữa của Khương Nghi đang ngủ say.

Đo xong, bà nhắn một con số cho Lục Lê.

Lục Lê trả lời lại rất nhanh, nói mình đo cũng ra số này.

Mẹ Lục: "......"

Bà nổi quạu nhắn tin hỏi: "Mày đo rồi còn bắt mẹ đo làm gì hả?"

Lục Lê hùng hồn trả lời: "Tại con sợ đo sai chứ bộ."

Dù sao nửa đêm hắn lén lút bò dậy đo chu vi ngón tay Khương Nghi cũng hồi hộp đến mức lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, chưa biết chừng đo sai cũng nên.