Vợ Mang Thai: Chồng Lo Lắng Muốn Có Đứa Thứ Hai

Chương 98: Là người đàn ông của mẹ tôi (7)





Từ xe taxi đi ra, Cam Viện đứng ở ven đường, nhìn qua con đường dẫn đến khách sạn Dynasty đối diện, lấy điện thoại di động ra với một thẻ gọi điện thoại mới, Cô bấm một cách lưu loát vào số của bộ phận khách hàng.

"Tôi là Cam Viện, ngài Hoàng Phủ đã về chưa?"

Nhân viên điều hành bộ phận khách hàng không biết cô đã từ chức, khi nghe được là cô, anh ta lập tức lịch sự nói: "Quản lý Cam, ngài Hoàng Phủ đã trở lại, cần tôi chuyển đến phòng ngài ấy hả?

" Không cần, cảm ơn "

Cam Viện thu lại điện thoại, cúi xuống và thắt chặt dây giày.

Cô phải lấy những tư liệu đó, cô chỉ có thể mạo hiểm một lần, nơi được gọi là nguy hiểm nhất sẽ là nơi an toàn nhất, anh hẳn sẽ không bao giờ nghĩ tới rằng cô sẽ quay lại.

Chạy bộ qua đường, nhìn về hướng tiền sảnh, cô sải bước lên bậc thang.
" Quản lý Cam. "

Khi chàng trai ở cửa nhìn thấy cô, anh ta lập tức lịch sự chào.

Mỉm cười và gật đầu với người bên kia, Cam Viện hào phóng bước vào sảnh khách sạn.

Trời đã khuya, trong đại sảnh không còn ai ngoại trừ nhân viên trực ban, họ gật đầu chào Cam Viện rồi bước vào thang máy.

Là trưởng bộ phận khách hàng, cô đương nhiên sẽ không bị nghi ngờ khi ra vào khách sạn, bình tĩnh đi đến tầng 5. Cô nhìn xung quanh thấy bên trái không có ai, lập tức lấy ra chìa khóa. Cô bỏ túi và bước nhanh đến cửa văn phòng.

Cô mở cửa bước vào phòng làm việc, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bật đèn, bước nhanh tới bàn làm việc, kéo két sắt dưới bàn làm việc ra, bên trong lấy ra giấy khai sinh của Cam Đường, và từ trong két sắt lấy ra một hộp đen nhỏ được dán ở trên cùng.

Ngoài cửa, mơ hồ có một tiếng vang nhỏ.
Cô ngẩng mặt lên, cẩn thận nhét đồ vào túi áo khoác, đóng nhẹ két sắt rồi bước ra cửa, nín thở chăm chú lắng nghe.

Ngoài cửa, yên tĩnh.

Cô chắc đã nghe nhầm, muộn như vậy rồi, hành lang làm sao có người, vươn tay nắm lấy tay nắm cửa, cô nhẹ nhàng giơ tay mở cửa.

Ngoài cửa, một bóng người cao lớn đang đứng.

Ánh sáng chiếu trên đỉnh đầu, phản chiếu mái tóc ngắn thành màu vàng rực rỡ, trong một đôi mắt lam hiện lên vẻ kinh hỉ, càng nhiều sự bất đắc dĩ.

Cam Viện sững sờ một giây, sau đó nhếch nhẹ khóe môi.

" Tôi thật sự không làm gì được anh, anh đoán ra hết rồi à? "

Hoàng Phủ Quyết cau mày nhìn người phụ nữ đang cười trước mặt, nhẹ nhàng nói..

" Anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em. "

" Được! "

Miệng Cô nói được, nhưng cô lại đột nhiên tiến lên một bước và chuẩn bị chạy trốn trước mặt anh. Hoàng Phủ Quyết bước sang một bên, chặn đường cô.
Anh biết cô không thể ngoan ngoãn nghe lời.

Cam Viện bị chặn không đi được, vừa đυ.ng vào l*иg ngực của anh, lập tức quay ngang lao sang hướng khác.

Người đàn ông vòng tay chặn eo cô lại, ôm cô vào phòng.

Cô chật vật muốn nhảy ra ngoài, lùi lại hai bước, nhìn anh ta dùng tay khóa trái cửa, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi gầm lên.

" Hoàng Phủ Quyết, anh có phiền không? "

Mẹ con họ sống nương tựa vào nhau và sống hạnh phúc như những người bình thường hàng ngày, anh ta vì cái gì đột nhiên tìm tới, quấy rầy cuộc sống bình yên của cô.

" Tiểu Đường ở đâu? "

" Anh không có tư cách biết. "

" Nó là con trai của tôi. "

" Vậy thì sao? Chỉ vì anh cung cấp một con giun nhỏ mà anh nghĩ muốn mang nó đi? "

" Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa nó đi. "Ánh mắt Hoàng Phủ Quyết rơi vào đôi mắt đỏ ngầu của cô, giọng điệu của anh rất nặng nề" Anh chỉ muốn làm tròn trách nhiệm của người ba "

" Không cần, nó không cần. "Cam Viện kéo quần áo bị anh vò nát" Đứa nhỏ ngủ một mình không an toàn, anh tránh ra."