"Oẹ"!
Người đàn ông uống say, nôn mửa liên tục lên thùng rác.
Hoàng Phủ Quyết cùng Cam Đường khi nghe thấy đều thay đổi sắc mặt, hai người đàn ông một lớn một nhỏ đồng thời nhíu mày lại, đều là người có tính thích sạch sẽ, dĩ nhiên là không thích nhìn thấy tình cảnh như vậy.
"Cháu đi trước, tạm biệt chú"
Nói lời từ biệt với Hoàng Phủ Quyết, Cam Đường xoay người, đôi chân trắng nõn mềm mại chjay ra khỏi phòng vệ sinh.
Hoàng Phủ Quyết xoay người đi tới bồn rửa tay nhanh chóng rửa sạch ngón tay, lấy khăn giấy lau tay, đột nhiên anh nghĩ tới một chuyện, xoay người bước gấp đi ra hành lang.
Trong hàng lang, bóng dáng của đứa nhỏ không thấy đâu?
"Hoàng Phủ tiên sinh" Trợ lý đi tới "Khách đều đã đến đông đủ rồi"
Hoàng Phủ Quyết nhẹ gật đầu, người bước ra hành lang, đảo mắt nhìn quanh phòng ăn.
Trong phòng ăn, khách tụ năm tụ ba ăn cơm nói chuyện phiếm, cũng không có bóng dáng đứa nhỏ vừa rồi, anh trong bụng có chút thất vọng, không thể làm gì khác hơn là xoay người đi về phía phòng đã đặt trước.
Ở một góc phòng ăn, Cam Đường đã ngồi ở ghế tựa lưng cao, đang cầm dao nĩa một cách ưu nhã, chuẩn bị cắt một miếng bít tết trước mặt cậu.
Bàn của họ ở một góc phòng ăn, từ đại sảnh không thấy được, tương đối riêng tư, có tầm nhìn đẹp, là chỗ ngồi Cam Đường thích nhất.
Vừa mới ăn xong hai miếng bít tết, Cam Đường liền nâng tay, mỉm cười về phía xa.
"Chú Kiều"
Cam Viện quay mặt sang, quả nhiên thấy người đàn ông cao lớn đang bưng khay bước đi tới, bộ quần áo đầu bếp màu đen ôm lấy dáng người đẹp trai, dáng đi rất tự nhiên, phóng khoáng.
Người đàn ông bước tới, cũng thu hút ánh mắt của tất cả phụ nữ trong phòng ăn.
Cam Viện khẽ gât đầu, Kiều Lương người này, không đi làm người mẫu thì thật đáng tiếc.
Mỉm cười đi tới trước mặt hai người, Kiều Lương giương môi nở nụ cười thân thiết với đứa nhỏ.
"Mấy ngày nay cùng mẹ ra ngoài đi chơi có vui vẻ không?"
Đứa nhỏ gật đầu, Kiều Lương liền đưa tay sờ tóc cậu một cái, một đôi mắt trong veo ngay sau đó nhìn về phía Cam Viện, trong giọng nói lộ ra ân cần "Nghe nói lầu 56 khách không dễ ứng phó, mọi việc ổn chứ?"
Cam Viện hướng anh cười một tiếng "Không sao"
"Vậy thì tốt" Kiều Lương thẳng người lên, đem khay đồ ăn đặt trêи bàn hai người "Hai ngày nay tôi nghiên cứu thức ăn mới, hai người nếm thử một chút xem"
Cam Viện liếc những món ăn tinh xảo trêи bàn "Có thể nếm thử một chút, bất quá nói trước là tôi phải trả tiền nha"
Kiều Lương nhếch môi "Hai người giúp tôi nếm thử thức ăn, tôi cảm kϊƈɦ còn chưa kịp, làm sao có thể để cho hai người trả tiền được?"
Cam Viện buông dao nĩa trong tay xuống, "Như vậy sau này tôi không đưa Tiểu Đường đến đây ăn cơm nữa"
Vô công bất thụ lộc. (Không có làm gì thì không dám nhận thưởng, nhận lợi ích)
Nửa năm trước, Kiều Lương mới tới làm ở phòng ăn của khách sạn, từng có khách cố ý làm khó, Cam Viện nhìn không được, ra mặt giúp anh giải quyết, sau này hắn đối với cô cùng Tiểu Đường quan tâm rất nhiều.
Mỗi lần tới phòng ăn, Kiều Lương đều tìm biện pháp đem một hai món ăn.
Khách sạn có quy tắc của khách sạn, những khoản này cuối cùng sẽ tính vào anh ta, anh ta đến khách sạn mới có nửa năm, là bếp trưởng thứ hai của phòng ăn, tiền lương cũng không cao hơn bao nhiêu, Cam Viện làm sao không biết xấu hổ lại để cho anh luôn mời khách.
Kiều Lương nhún vai một cái "Được, như vậy hai món ăn này bạn trả tiền, nhưng đến lúc nữa thì tôi mời món tráng miệng.
Cam Viện gật đầu" Tiểu Đường, cảm ơn chú Kiều "
Đối phương đã nhượng bộ, cô nếu là từ chối nữa, không khỏi có chút không có tình nghĩa.
" Cám ơn chú Kiều "Đứa nhỏ lễ phép nói.
" Không có gì đâu "Cười với đứa nhỏ một cái, Kiều Lương xoay mặt gật đầu với Cam Viện một cái" Vậy tôi đi làm việc trước, lát nữa lại trò chuyện sau"
Đang là thời gian dùng cơm. Trong phòng bếp bận rộn, anh cũng không có bao nhiêu thời gian nói chuyện cùng với bọn họ .