Vợ Mang Thai: Chồng Lo Lắng Muốn Có Đứa Thứ Hai

Chương 87: Tối nay đến phòng anh (7)




Chắc chắn, trăm mật một sơ*

Cam Viện tin rằng mình đã đủ thận trọng và không bao giờ ngờ rằng Huoàng Phủ Quyết sẽ nhìn ra những sai sót trong những chi tiết này.

Có vẻ như cố ý để cam Đường bảo cô đến phòng làm việc vào tối hôm đó, bất quả chỉ là dò xét của anh mà thôi.

Người này tỉ mỉ đến mức ngay cả cô cũng phải khen ngợi.

Trong lòng cô cảm khái, nhưng cô chỉ bình tĩnh đứng tại chỗ, im lặng, trước mặt người thông minh, nói dối cũng chỉ có thể biens khéo thành vụng.

Tưởng cô sẽ bối rối, tưởng cô sẽ kiếm cớ khác..

Nhưng không.

Người phụ nữ trước mặt chỉ bình tĩnh nhìn anh qua cặp kính phẳng chết tiệt, trong mắt hiện lên một tia u oán.

Rõ ràng là cô ấy rời đi không lời từ biệt, sao lại có cảm giác như thể anh là người sai?

"Tại sao em không nói?" Anh giận dữ gầm lên.

Cam Viện hít một hơi và nói nhẹ.

"Anh muốn tôi nói gì? Chỉ vì ngủ với anh cả đêm, tôi phải chịu trách nhiệm với anh? Tôi ngủ với đàn ông nhiều năm như vậy, tất cả đều do tôi chịu trách nhiệm, tôi có thể chịu được hết không?" "Cô giơ tay về phía anh đẩy hai lòng bàn tay ra, đưa tay phải ra trước mặt anh, vẻ mặt bình tĩnh," Đưa hộ chiếu cho tôi. Ngày mai tôi sẽ đưa Tiêu Đường trở về Trung Quốc. Trong khách sạn có một số việc, Tôi phải trở về xử lý. "

Hoàng Phủ Quyết nheo mắt lại, trong mắt lam có một tia tức giận không chịu nổi.

" Vậy.. tất cả mọi chuyện của sáu năm trước đều là hiện tại, đúng không? "

Cam Viện biết câu nói sau nhất định sẽ khiến anh rất đau.

Cô do dự, cuối cùng nghiến răng nói với một nụ cười.

" Nếu không, anh thật sự có thể cho là tôi yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên vì? "Cô nghiến răng, giọng điệu càng trở nên tà mị," Tôi chỉ muốn chứng minh rằng nam nhân trong truyền thuyết lạnh lùng không gần nữ sắc kia cũng bất quá là như vậy. Chỉ cần tôidùng chút thủ đoạn nhỏ, anh vẫn là thua dưới váy của ta! Bất quá, anh lại thật sự rất coi trọng.. "Cô nâng cằm giễu cợt, giơ ngón tay lên, tà mị vuốt ve khuôn mặt của anh," Hoàng Phủ Quyết, anh sẽ không thực sự yêu tôi đúng không? "

Hoàng Phủ Quyết siết chặt tay từng chút một, bởi vì dùng lực quá mức, các đốt ngón tay kêu răng rắc.

Nghe được câu cuối cùng, hắn không chịu nổi, đột nhiên giơ lòng bàn tay phải lên.

Gió làm mái tóc cô lộn xộn, cô ngẩng mặt lên, chờ đợi cú đánh của anh.

Đánh đi!

Cô nợ anh cái tát này.

Lòng bàn tay của người đàn ông như gió, giận dữ, thất vọng.. từ giữa không trung vung xuống.

Cam Viện ngẩng mặt lên chờ anh tát vào mặt.

Gió lạnh tạt vào mặt, tóc bay tung tóe..

Cái tát không giáng xuống mà cách mặt cô 5cm rồi gắng gượng thu tay.

Các ngón tay lần lượt khép lại và nắm chặt, chỉ để lại ngón trỏ chỉ tới lối ra.

" Cút ngay!"

Anh giận dữ gầm lên.

Cam Viện xoay người và đi về phía lối ra.

Bang!

Sau lưng, Hoàng Phủ Quyết đá vào bàn cà phê.

Giá đỡ nến bay ra, rượu và chén văng ra.. Tiếng leng keng vỡ tan tành xuống đất, vài mảnh vỡ văng ra bắn tung tóe trên người Cam Viện.

Đi hết lối ra vườn sân thượng, cô lặng lẽ quay mặt nhìn về hướng anh khi rẽ vào góc đường.

Trên mặt đất, một mảnh hỗn đỗn, màu trắng của ngọn nến ẩn trong rượu, bóng người của người đàn ông phản chiếu trên đất.

Người đàn ông đứng dưới gốc cây, hình ảnh cô đơn.

Tim cô co rút, hàm răng trên cắn chặt môi, nắm chặt tay, bước nhanh xuống lầu.

Hoàng Phủ Quyết, tôi xin lỗi!

P/s: * Đại ý là trăm lần kỹ lưỡng bảo mật nhưng lại sơ xót 1 lần. Chap này tội HPQ quá.