Vợ Mang Thai: Chồng Lo Lắng Muốn Có Đứa Thứ Hai

Chương 13: Tôi muốn cô ấy phục vụ tôi (13)




Lý Quốc Văn cau mày nhìn về phía Lưu Sướиɠ cả người đang ẩm ướt, chú ý tới một bên lông mi giả bị cô lau rớt, cố nén mới không cười ra tiếng.

"Quản lý Lưu, cô hay là trước tiên đi thay quần áo đi?"

Lưu Sướиɠ lấy lại tinh thần, lúc này mới chú ý tới hình tượng của mình - đồng phục áo sơ mi trêи người đã bị dính nước, trêи ngực lộ rõ đường viền của nội y, trước mắt lại có vật gì đung đưa, cô tiện tay lau một cái, nửa bên lông mi giả liền rớt xuống tay.

Luôn tự nhận mình thanh cao, lại đang chật vật trước mặt mọi người, Lưu Sướиɠ vừa xấu hổ vừa tức.

Hừ lạnh một tiếng, cô đoạt lấy cái túi của mình do nhân viên làm việc nhặt lên giúp, tức giận đi về phía cửa ra.

Giày cao gót trơn trượt, thân thể cô lắc lư một cái suýt chút nữa dang rộng chân, mọi người chỗ nào còn nhịn được, nhất thời ở sau lưng cô cười ra tiếng.

Lưu Sướиɠ quay mặt nhìn lại, mọi người liền lập tức kéo căng mặt, có người nhìn xuống đất, có người nhìn lên trời, có người nhìn chân..

Cô lại hừ một tiếng nữa rồi xoay người đi ra hồ bơi, mọi người liền đồng loạt cười ầm lên.

"Đáng đời, bất quá chỉ là một người quản lý, ngày ngày cũng vênh váo hống hách"

"Đúng vậy, may có đứa nhỏ Tiểu Đường ở chỗ này, bằng không, còn không nói là chúng ta trộm?"

"Bất quá nhắc tới, trước kia thật không nhìn ra, quản lý Cam tính khí lớn như vậy"

"Đúng vậy, mới vừa rồi quản lý Cam đẩy cô ta xuống hồ nước dáng vẻ thật đẹp trai"

* * *

Lý Quốc Văn quay mặt sang, lúc này, Cam Đường đã thay quần áo xong, Cam Viện đang đưa cậu đi về phía cửa ra.

Trêи người cô gái còn bộ đồ thể thao, lưng thẳng tắp, vóc người uyển chuyển. Tấm lưng kia.. hoàn toàn khác với hình ảnh một người phụ nữ ăn mặc cổ điển thường thấy trong bộ đồng phục rộng rãi kia.

Lý Quốc Văn lập tức hít nhẹ một hơi "Chuyện ngày hôm nay nếu như bên trêи hỏi đến, các người phải nói giúp quản lý Cam, một người phụ nữ mang theo đứa con thật không dễ dàng".

"Biết" Mọi người đều đồng ý.

Coi như là Lý Quốc Văn không nói, mọi người cũng sẽ không giúp Lưu Sướиɠ.

Lúc Cam Viện mới vào khách sạn, thân phận chính là một nhân viên phục vụ phòng, trong một năm rưỡi liền từ một người phục vụ bình thường lên làm một quản lý cao cấp, đều là dựa vào năng lực cùng cố gắng của cô.

Cô luôn làm một người khiêm tốn, nghiêm túc trong phụ trách công việc, sau khi trở thành quản lý vẫn không có chút vênh váo ngang ngược nào, vô luận là đối mặt với Tổng giám đốc hay là nhân viên vệ sinh thì cô đều đối xử như nhau, so với người có học thức cao, vênh váo hung hăng như Lưu Sướиɠ, dĩ nhiên là càng được lòng người.

Mẹ con hai người thay đồ xong, xuống lầu đi vào bãi đậu xe, đứa nhỏ Cam Đường khẽ nhíu mày.

"Lần này mẹ đắc tội Lưu Sướиɠ, cô ta nhất định sẽ trả thù mẹ"

Cam Viện không cho là đúng nhếch môi lên "Mẹ con cũng không phải là người dễ bị bắt nạt"

Lưu Sướиɠ luôn nhìn cô không vừa mắt, sáng sớm hôm nay vì Hoàng Phủ Quyết nên cô ta bị cô cướp đi nổi trội, sớm hay muộn cũng cùng cô xảy ra xung đột, chuyện này chẳng qua cô ta mượn để phát huy mà thôi.

Đưa tay qua dùng khăn lông giúp đứa nhỏ xoa tóc còn có chút ướt, Cam Viện mở miệng cười "Nếu như người mà bạn không thích làm ảnh hưởng tới tâm trạng của bạn thì bạn sẽ thua, biết không?"

Lưu Sướиɠ chính là con cọp giấy, cũng không thể giở trò gì mới, chẳng qua là cố tình tìm ra lỗi nhỏ, cô cũng không quan tâm.

Đứa nhỏ suy nghĩ một chút, liền gật đầu một chút, biểu tình trêи mặt lần nữa buông lỏng "Mẹ, con biết"

Cúi xuống hôn hôn trán cậu, Cam Viện thuận tay ôm bả vai nhỏ của cậu.

"Con trai mẹ đúng là thông minh, đi thôi, chúng ta về nhà"

* * *

* * *

Sáng sớm ngày thứ hai, Cam Viện đến khách sạn liền nhận được điện thoại của trợ lý của Lý tổng, thông báo cho cô đến phòng làm việc của tổng giám đốc.