Cái tay có da thịt trắng nõn, ngón tay thon đẹp, nhìn mềm mại nhưng lại có sức mạnh kinh người.
Lưu Sướиɠ chỉ cảm thấy cánh tay mình đau đớn như sắp gãy, vừa ngẩng mặt lên liền bắt gặp một đôi mắt tức giận.
Cam Viện giơ tay hất một cái, Lưu Sướиɠ lui về sau hai bước mới có thể đứng vững.
Bị Cam Viện đẩy thiếu chút nữa ngã xuống, Lưu Sướиɠ vừa muốn phản công lại, Cam Viện liền bảo vệ con mình như một con gà mái bảo vệ gà con, ánh mắt lạnh lùng nhìn mặt Lưu Sướиɠ, lạnh lùng mở miệng "Quản lý Lưu, cô đang làm gì vậy?"
Cô chưa bao giờ nuông chiều con mình, nhưng nói về che chở cho con, cô tuyệt đối là là đệ nhất thiên hạ.
Con trai của cô, cô có thể nói có thể mắng có thể phạt.
Người khác?
Một ngón tay cũng không được đụng vào!
"Làm gì?" Lưu Sướиɠ xoa xoa cô tay bị cô bóp đau, lạnh lùng hừ một tiếng "Con trai cô trộm đồ của tôi, tôi bảo nó giao ra, có gì sai?
Trộm?
Nghe được chữ này, mặt Cam Viện liền lập tức lạnh mấy phần.
" Nói bậy, con trai tôi không thể nào trộm đồ "
Loại chuyện này, đánh chết cô, Cam Viện cũng sẽ không tin.
" Đúng vậy, chị Lưu. Tiểu Đường đứa nhỏ này chắc chắn sẽ không trộm đồ "Bên cạnh nhân viên cứu hộ cũng chủ động nói giúp Cam Đường," Cô cẩn thận tìm lại một chút, có phải hay không rơi ở phòng làm việc rồi? "
Cam Đường thường tới bơi lội, cùng nhân viên làm việc ở đây hết sức quen thuộc, thứ nhất là bởi vì có quan hệ với Cam Viện, thứ hai đứa nhỏ này dáng dấp đẹp, người lại hiểu chuyện, mọi người đều rất thích cậu.
" Không thể nào? "Lưu Sướиɠ hất càm lên" Toàn bộ trong chỗ bơi, chỉ có hai người tôi với nó, điện thoại tôi đặt trong túi xách không thấy đâu, không phải nó trộm thì là ai?
"Con trai tôi tuyệt đối không phải ăn trộm" Cam Viện nghiêng người đỡ đứa nhỏ, lấy khăn lông trêи bả vai lau nước trêи tóc cho đứa nhỏ, ánh mắt nhìn vào giám đốc trung tâm Tống Quốc Văn đang chạy tới, "Gíám đốc Tống, phiền ngài điều động một chút video giám sát D56 và D59, kiểm tra xem là ai lấy điện thoại của quản lý Lưu.
Nói xong, Cam Viện xoay mặt lại, một đôi mắt xanh cách tròng kính nhìn về Lưu Sướиɠ một lần nữa.
" Quản lý Lưu, sau khi sự thật được tiết lộ, tôi muốn cô nói xin lỗi con trai tôi "
" Cái này.. "Tống Quốc Văn có chút khó khăn nói" trung tâm hai ngày qua đang bảo trì, giám sát vẫn chưa mở "
" Quên đi "Lưu Sướиɠ lắc kính bơi trong tay, ánh mắt nhìn chăm chú Cam Đường" Chỉ cần nó trả điện thoại lại cho tôi, tôi liền coi như hôm nay chưa có xảy ra chuyện gì, như thế nào? "
Cam Đường cau mày" Cô bị điếc sao? Tôi đã nói không có lấy "
Đứa nhỏ không bao lớn, giọng điệu lại ngạo nghễ*
Lưu Sướиɠ giật mình, sau đó liền cười lạnh.
" Được.. Nếu ngươi nói như vậy, hôm nay ta không thể không tra ra chân tướng "'Quản lý Tống, tôi mượn điện thoại dùng một chút để báo cảnh sát"
Hai người đều là quản lý cao cấp của khách sạn, Tống Quốc Văn đều không muốn đắc tội với người nào, huống chi để cảnh sát tới thì đối với khách sạn có chút ảnh hưởng không tốt, lúc này liền cười giảng hòa.
"Nói không chừng là vô tình rơi chỗ nào rồi.. Mấy người các ngươi đi tìm giúp điện thoại của quản lý Lưu đi"
"Đều tìm khắp nơi rồi vẫn không có"
"Đúng vậy, đều tìm hết tất cơ mọi nơi rồi"
* * *
Tống Quốc Văn lập tức chỉ vào nhân viên cứu hộ "Ngươi không phải một mực ở chỗ này sao, chẳng lẽ không thấy người?"
Nhân viên cứu hộ vẻ mặt vô tội, bỉu môi nói "Tôi chính là đi vệ sinh một chút, lúc ấy hồ bơi chỉ có quản lý Lưu với Tiểu Đường, thật giống như không có người khác tới."
*Ngạo nghễ: Kiên cường, bất khuất, thách đố, coi thường, bất chấp tất cả.. Nói chung là nhiều nghĩa, nhưng mình thấy dùng ngạo nghễ có vẻ hợp hơn, dù sao tính cách của Tiểu Đường cũng giống với ba, mà ba thì chảy dòng máu quý tộc, nên dùng từ này cũng khá thích hợp.