Chương 4: Đi vòng quanh mộ ba vòng
Tôi với mấy anh em họ đều sợ hãi chạy tán loạn, lúc trèo lên tường chạy ra ngoài còn suýt nữa ngã xuống. Tôi hoảng sợ vừa hét vừa chạy về nhà, đánh thức bố mẹ đang ngủ để họ mau chóng tới nhà bác cả.
Khi bố mẹ tôi và chú ba, chú tư chạy tới nhà bác cả, thấy cảnh tượng này thì đều lộ vẻ kinh hoàng. Hôm nay là ngày đầu thất của anh họ, trong nhà chính còn thắp nhang, nhang chưa cháy hết, chứng minh thời gian bác cả bác gái chết cũng không dài.
Có lẽ là vì lúc trước anh em chúng tôi hoảng sợ gào thét nên đánh thức hàng xóm gần đó. Có mấy dân làng chạy qua xem, biết bác cả và bác gái đã bị hại, có mấy người vẻ mặt sợ hãi nói chị dâu về nhà giết người vào đêm hồi hồn. Lúc trước chị dâu chết mà mặc đồ đỏ, ở nông thôn rất kiêng ky chuyện này.
Nghe người trong làng nói vậy, sắc mặt của mấy nhà chúng tôi đều thay đổi.
Mặc dù tôi không tin thứ này, nhưng lúc này cũng sợ nổi da gà.
Chúng tôi ở nhà bác cả một lát, thím ba và thím tư về trước. Gần đây họ vẫn chửi nhau với bác gái, mặc dù mạnh mẽ, nhưng bây giờ thấy cảnh này thì cũng sợ hãi. Bố tôi với chú ba, chú tư ở lại đây xử lý hậu sự, tôi với mẹ tôi cùng đám anh em rời đi, chuẩn bị hừng đông lại đến.
Đến cửa nhà chú ba, Trương Hán vẫn im lặng bỗng lên tiếng: “Gì mà ma quỷ ở đây, tao không tin đâu! Các anh em, đừng nghe mấy bà mụ kia cằn nhằn. Nếu thực sự là chị dâu tìm đến thì cũng là chuyện tốt…
Nói rồi, nụ cười của cậu ta trở nên đáng khinh: “Lần trước còn chưa sờ đủ đâu, nếu lần này thật sự tới đây, he he he…
Nghe cậu ta nói vậy, đám anh em họ của tôi cũng cười, hòa tan bầu không khí căng thẳng và sợ hãi.
Tôi không vô tư được như họ, trong lòng rất thấp thỏm, cùng mẹ tôi về nhà.
Nửa đêm về sáng không ngủ được, tôi chỉ cần nhắm mắt lại sẽ nhớ tới cảnh tượng đẫm máu đó, cùng với bóng dáng đỏ tươi kia. Đến khi trời gân sáng, tôi chịu không nổi, cơn buồn ngủ ập đến, nhưng lại bị tiếng sủa của con chó trong nhà làm ồn cho không ngủ nổi.
Trong làng có không ít người nuôi chó, canh nhà gác cổng đều là chuyên nghiệp. Nhà tôi nuôi một con chó đất đã hơn mười năm, thật sự là con chó già.
Bình thường nó rất.im lặng, cũng hiền lành, cho dù người lạ tới nhà thì nó cũng chỉ mấy tiếng cho chủ biết. Nhưng lân này nó sủa rất điên cuồng, tiếng sủa nghe thê lương. Không biết là chuyện gì, từ khi con chó già nhà tôi thê lương sủa to, chó trong làng cũng đều sủa âm ï. Tôi với mẹ nhanh chóng ra ngoài, tưởng là có ăn trộm gì đó. Nhưng phát hiện con chó già cứ là lạ, nó đứng trước cửa nhà chính, nhìn cổng sủa inh ỏi, lông dựng đứng cả lên, giống như kiên quyết bảo vệ chủ nhân.
Tôi với mẹ muốn ra ngoài nhìn xem, nhưng con chó già lại điên cuồng cắn ống quần của tôi, kiên quyết không cho tôi qua đó. Tình huống khác thường này khiến trái tim tôi đập hụt một nhịp, trở nên khẩn trương hơn hẳn, nhìn chằm chằm phía cổng.
Khoảng mấy phút sau, có tiếng ồn ào ở bên ngoài, sau đó tiếng gõ cổng vang lên ầm ï, kèm theo đó là tiếng kêu nôn nóng của bố tôi.
Con chó già chặn trước cửa nhà chính im lặng, vẫy đuôi quay về ổ của mình nằm ngủ, tôi với mẹ nhanh chóng đi ra mở cổng. Thấy chúng tôi, bố tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó sắc mặt khó coi nói cho chúng tôi biết một chuyện.
Nghe bố tôi nói, mẹ tôi sợ hãi tới mức suýt ngất xỉu; sắc mặt trắng bệch.
Thím ba, thím tư cùng với mấy người anh họ của tôi đều đã chết. Chết trong nhà mình, vết thương chí mạng đều là lỗ máu trên cổ, cảnh tượng giống hệt bác cả và bác gái. Nhất là Trương Hán, chết thảm thiết nhất, trừ lỗ máu trên cổ, hạ thân của cậu ta cũng nát bét, cứ như là bị dã thú cắn xé.
Tôi nhớ tới hành động khác thường của con chó già, sợ tới mức rùng mình.
Bây giờ ai còn dám nói không có ma thì đúng là quá cứng đầu.
Chú ba chú tư ở nhà khóc bù lu bù loa. Dân làng trở nên hoảng sợ, cho dù những người trước kia không tin trên đời này có ma thì bây giờ cũng phải tin. Nhà bác cả, thím ba thím tư cùng với các anh em họ đều đã chết. Tính theo thứ tự thì kế tiếp chính là nhà toi.
Bố tôi vào nhà, cầm chút tiền rồi dẫn tôi với mẹ vội vàng rời khỏi làng: Mặc dù bây giờ trời đã tảng sáng, nhưng tôi vẫn sợ bóng sợ gió, đi theo bố mẹ rời làng mà tim vẫn đập thình thịch, sợ có thứ gì đó sẽ đột nhiên nhảy ra từ bụi cỏ ven đường.
Chưa đầy nửa tiếng sau, bố mẹ tôi dẫn tôi đến trước một căn nhà cuối làng bên cạnh, đây là nhà của một bà cốt nhảy lên đồng.
Trước kia đối mặt với người như vậy, phản ứng đầu tiên của tôi là khinh thường, cho rằng chắc chắn là kẻ lừa đảo. Nhưng sau khi đã trải qua chuyện như vậy, tôi đã không còn ai đáng tin cậy, quan điểm trước kia bị tôi vứt ra sau đầu.
Bà cốt không còn trẻ, thoạt nhìn hơn 60 tuổi. Sau khi biết mục đích của chúng tôi, bà cốt ra sức lắc đầu, nói bà ấy đã già rồi, không muốn đụng vào chuyện như thế nữa. Sau này bố tôi cắn răng lấy ra 15 triệu, đôi mắt đục ngầu của bà cốt sáng lên, đồng ý dứt khoát. Bà ấy vào phòng thu dọn một chút rồi cùng chúng tôi rời đi.
Bà cốt cùng chúng tôi về làng, nhưng không vào làng mà đi vòng qua ngọn núi sau làng. Anh họ và chị dâu được chôn ở đó, là ngôi mộ mới trong nghĩa địa. Bà cốt kêu tôi quỳ trước mộ, sau đó bà ấy cởi một bọc ngay trước ngôi mộ, bên trong đều là mấy thứ như tiền giấy nén vàng giấy vân vân… Bà ấy lấy bật lửa ra rồi châm đống vàng mã đó, khẽ nói cái gì mà tôi nghe không rõ. Kế tiếp, bà ấy lại lấy mấy cây nhang trong bọc, đốt nó lên kêu tôi câm trong tay, sau đó làm theo lời bà ấy dặn.
Tôi đang sợ hãi, cũng bất chấp tất cả, dập đầu thật mạnh trước ngôi mộ theo đúng như lời dặn của bà cốt trên đường đi.
“Anh họ chị dâu, em biết lỗi rồi, anh chị tha cho em đi…”
Tôi lặp đi lặp lại câu này. Sau mấy lần, bà cốt hắng giọng, khẽ nói: “Cắm một cây nhang trước mộ, đi vòng quanh mộ ba vòng, không được quay đầu.”
Mặc dù không hiểu làm thế để làm gì, nhưng tôi chỉ còn cách làm theo. Tôi đứng dậy, cầm một cây nhang đốt cắm trước ngôi mộ, sau đó cầm mấy cây nhang khác đi vòng quanh ngôi mộ. Ngôi mộ không lớn, nếu cất bước đi thì cùng lắm chỉ cần bảy tám bước là vòng quanh một vòng ngôi mộ.
Vòng thứ nhất, tôi không có cảm giác gì, giống như đi bình thường. Chờ đến vòng thứ hai, tôi bắt đầu thấy kỳ kỳ. Tôi loáng thoáng cảm thấy ngôi mộ này lớn hơn vừa rồi một lát. Vòng thứ nhất, tôi đi tám bước, nhưng khi đi đến vòng thứ hai thì tôi lại đi mười hai bước, nhiều hơn bốn bước so với vòng thứ nhất.