Vợ ma thật đẹp: Án mạng đêm tân hôn

Vợ ma thật đẹp: Án mạng đêm tân hôn - Chương 14




Chương 14: Bái sư

Ánh lửa cháy hừng hực, chiếc quan tài lắc lư dữ dội, tôi thấy rõ bác cả và bác gái ngồi dậy trong đống lửa, im lặng giãy dụa.

Nhưng hình như họ không thể thoát khỏi chiếc quan tài đó, chỉ có thể giãy dụa trong ánh lửa, trông rất thảm thiết.

Ông lão đẩy tôi và Giang Hàn ra nhà chính, sắc mặt tối tăm lấy rất nhiêu bùa trong túi xách, đặt lên những thứ đồ dùng trong nhà. Sau khi ông ấy đi ra nhà chính, một ngọn lửa bốc cháy hừng hực trong căn nhà, khói đặc bay lên cuồn cuộn, ngọn lửa nhanh chóng nuốt chửng cả căn nhà.

Ông lão dẫn tôi và Giang Hàn rời khỏi làng. Tôi không biết mình đi ra bằng cách nào, đắm chìm trong trạng thái mất hồn mất vía. Sau khi ra khỏi cửa làng, ông lão quay đầu nhìn ngôi làng, thở dài: “Tạm thời không thể ở lại nơi này. Âm khí nặng, oán khí nồng.”

Nói rồi, ông ấy nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi: “Sau này cậu dự định làm gì?”

Tôi đờ đẫn lắc đầu, đầu óc rối bời.

Chú bác đều đã chết, bố mẹ tôi không biết tung tích, chắc hẳn cũng đã gặp phải bất trắc. Tôi cũng không biết kế tiếp mình nên làm gì đây.

Ông lão thở dài nhìn tôi: “Nếu không có nơi đi thì tạm thời đi theo tôi đi. Đến cửa hàng áo liệm của tôi làm công, bao ăn bao ở, tiền lương chắc sẽ hơi ít, nhưng cũng coi như là có chỗ đặt chân. Quan trọng nhất là chị dâu của cậu bị đồ đệ của tôi gây thương tích; ai biết sau này có thể xuất hiện kiếm chuyện với cậu hay không.



Đi theo tôi thì tôi cũng có thể dạy cậu cách phòng thân.”

Lúc ông lão nói câu này, tôi thấy sắc mặt Giang Hàn trở nên quái dị, nhưng sau đó khôi phục bình thường, cúi đâu không biết nghĩ gì. Tôi cũng không để ý. Lúc này tôi thực sự không có nơi đi, bèn gật đầu đồng ý.

Rời khỏi làng, ông lão lái xe máy chở chúng tôi về thị trấn. Kể từ hôm đó, tôi ở lại cửa hàng áo liệm ở phố tây thị trấn.


Chuyện ở làng tôi, tôi cứ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng lại không thể nói rõ là gì. Đến bây giờ tôi vẫn không biết giữa chị dâu và ma nữ áo trắng đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết ma nữ áo trắng đã đi đâu. Còn nữa, rốt cuộc Giang Hàn và chị dâu đã xảy ra chuyện gì? Nếu Giang Hàn thật sự gây thương tích cho chị dâu thì tại sao anh ấy lại hôn mê nằm trong quan tài? Tại sao chị dâu không giết anh ấy? Đủ loại nghi vấn tràn ngập trong lòng. Tôi từng hỏi Giang Hàn, nhưng Giang Hàn lại ấp úng như thể có lời khó nói, chỉ bảo là dùng bí pháp mà ông lão dạy để gây thương tích cho chị dâu. Còn cuối cùng tại sao anh ấy lại hôn mê trong quan tài thì chính anh ấy cũng không biết.

Tôi cảm thấy Giang Hàn có chuyện giấu mình, nhưng anh ấy không nói, tôi cũng không có cách nào.

Ông lão đối xử với tôi rất tốt, cho tôi làm việc vặt ở cửa hàng áo liệm, lúc rảnh rỗi thì kêu Giang Hàn dạy tôi mấy phương pháp bắt quỷ kỳ lạ, có những cái tôi chưa nghe bao giờ, thật sự giúp tôi được mở mang tâm mắt.

Tôi không có nơi nào để đi, lại thêm lo lắng chị dâu sẽ quay về tìm tôi, cho nên tôi ở lại nơi này.

Không lâu sau, tôi chính thức bái ông lão làm thầy, trở thành đệ tử thứ hai của ông ấy. Nghi thức khá đơn giản, chỉ cần dập đầu dâng trà. Ông lão… ừm, bây giờ nên gọi là sư phụ, cũng khá là tùy ý, không để tâm tới nghi thức rườm rà. Tuy nhiên có một điêu mà ông ấy kêu tôi chú ý, chính là những quy tắc do ông ấy đặt ra.


Ví dụ như không thể khi sư diệt tổ, không thể giết hại đồng môn vân vân…

Giang Hàn coi như đã cứu mạng tôi, nếu không phải lần đó anh ấy phản ứng nhanh, đạp tôi ra ngoài thì không chừng tôi đã bị chị dâu giết chết, cho nên tôi rất biết ơn anh ấy. Lại thêm gần đây Giang Hàn rất chăm lo cho tôi, giống một người anh hiền lành. Nói thật, tôi cảm thấy anh ấy còn thân thiết hơn cả sư phụ.

Trong khoảng thời gian này, Giang Hàn và tôi cũng từng trở vê ngôi làng của tôi. Trong làng vẫn bị âm khí bao phủ, tràn đầy chết chóc. Tôi tìm khắp mỗi một ngôi nhà mà không thấy bất cứ kẻ nào, cho dù là thi thể cũng không có. Cả làng trống trơn, mọi người cứ như đã bốc hơi khỏi nhân gian.

Anh ấy đi cùng tôi đến nghĩa địa sau núi. Ngôi mộ của anh họ cũng biến mất, đương nhiên không tìm được thi thể đã chôn cất của anh họ.

Mọi chuyện đều rất quái dị. Tôi biết chắc hẳn Giang Hàn đã biết chuyện gì, nhưng anh ấy kiên quyết không nói, bảo là mình bị hôn mê không biết gì hết, còn kêu tôi đừng đoán mò, một ngày nào đó sẽ điều tra ra manh mối. Tôi cũng không còn cách nào. Sau khi rời khỏi làng, tôi nhớ tới một chuyện, sau đó cùng Giang Hàn qua làng bên cạnh, đến nhà bà cốt.

Nhà bà cốt đóng kín cửa. Tôi hỏi người trong làng thì họ bảo đã lâu rôi không thấy bà cốt, cũng không biết bà ấy đã đi đâu: Tôi hỏi mấy người vê chuyện ngôi nhà tranh trên núi, nhưng họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị, nói chắc chắn tôi gặp tà ma rồi, trên ngọn núi đó không có cái nhà tranh nào.


Chẳng lẽ mấy ngày đó đều chỉ là ảo giác vô cùng chân thật? Chẳng lẽ ma nữ áo trắng kia không tồn tại? Chắc chắn không đơn giản như vậy, hẳn là có vấn đề!

Về đến thị trấn, Giang Hàn cẩn thận chỉ bảo tôi, dạy tôi vẽ bùa, dạy một vài cách bắt quỷ. Thỉnh thoảng anh ấy còn dẫn tôi đến nghĩa địa ngoài thị trấn để qua đêm với danh nghĩa là luyện lá gan.


Còn đừng nói, rất có tác dụng. Trải qua mấy lần anh ấy đóng giả làm ma hù dọa tôi, ít ra tôi sẽ không sợ tới mức són ra ^ quần.

Từ sau khi bái sư, toàn là Giang Hàn chỉ bảo cho tôi, sư phụ thỉnh thoảng quan tâm tiến độ học tập của tôi. Có lẽ bị kích thích vì chuyện ngôi làng nên tôi học rất nhanh, mấy lần sư phụ đều khen ngợi tôi.

Trong khoảng thời gian qua, bên cạnh tôi không xảy ra chuyện ma quái nào, chị dâu cũng không tới tìm tôi. Đôi khi tôi sẽ nhớ tới bố mẹ, tâm tình phiên muộn. Đôi khi cũng sẽ nhớ tới ma nữ áo trắng trong nhà tranh. Đã kết minh hôn, tôi cũng không biết cô ấy có được coi là vợ âm của mình hay không, bởi vì tới bây giờ tôi còn chưa thể xác định cô ấy có thật sự tôn tại hay không.

Thời gian thoáng chốc đã nửa năm trôi qua.

Đêm giao thừa, ba thầy trò chúng tôi tụ tập một chỗ uống rượu, ăn cơm. Biết tôi chỉ dùng nửa năm đã học hết những gì Giang Hàn dạy bảo, sư phụ có vẻ rất vui mừng, trên bàn rượu vừa nói vừa cười, có vẻ rất phấn khởi. Nghe lời cổ vũ của sư phụ, tôi cũng rất kích động, uống nhiều mấy ly. Nhưng tửu lượng của tôi rất kém, sau khi lên men rượu, tôi nằm gục trên bàn.

Tôi không ngủ mà chỉ mơ màng, trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ. Tôi nghe thấy sư phụ kêu tôi, còn đẩy tay tôi, nhưng tôi thực sự không muốn nhúc nhích nên chỉ mơ màng hừ mấy tiếng.

Một lát sau, tôi mơ màng nghe thấy giọng Giang Hàn: “Sư phụ, sư đệ uống say rồi, con đưa cậu ấy về phòng.”

“Khoan đãi!” Giọng nói của sư phụ vang lên, hơi lạnh lùng chứ không phải là hiên lành sang sảng như trước: “Gần đây con không nói chuyện khác với nó chứ?”