Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Lượng Ký

Chương 39: Husky




Chương 39: Husky

“Ấu ấu ấu…”

Bong bóng nước mũi nổ tung, Tà Long ấu thể ngáp dài một tiếng rồi mở mắt ra, chậm rãi bò dậy. Tà Long ấu thể bây giờ không khác gì một cục thịt màu xanh tím di động cả, vì long lân chưa xuất hiện, thế nên toàn thân nó trơn nhẵn bóng loáng.

Trên lưng, đôi cánh bé xíu chẳng khác gì hai cái cánh gà rô ti, trên đầu thì hai chiếc sừng nhỏ mới nhú, mọc sừng kiểu này tương lai rất sáng lạng đây.

Đôi mắt của nó như hai hòn ngọc, đảo qua đảo lại nhìn hai nhân loại đứng trước mặt nó, rồi lại nhìn xung quanh, lỗ mũi lại tiếp tục thò lò mũi xanh, trông rất ngáo ngơ.

“Sao ta có cảm giác nó giống một con husky nhỉ.” Xích Hóa Thành buộc miệng nói.

“Ta cũng vậy.” Ngọc Tinh Hồn vuốt vuốt mũi.

Nếu Tà Long ấu thể giống husky thật, vậy thì tương lai hắn sẽ có một tên báo thủ đây.

Ngọc Tinh Hồn bước đến, hai mắt nhìn chằm chằm nó, rồi nói.

“Ngáo ngáo ngơ ngơ đần đần, vậy đặt tên ngươi là Husky đi.”

Đường đường là Tà Long thượng cổ danh chấn thiên hạ, một trong những chi Long tộc cường thế nhất gieo rắc biết bao nhiêu sợ hãi, vậy mà hậu duệ cuối cùng bị so sánh với một con Husky, được đặt hẳn cái tên Husky nữa, chẳng biết tổ tiên nó biết được sẽ căm giận thế nào đây.

Lúc này, Husky vẫn còn ở giai đoạn con non, vẫn chưa mở ra được linh trí, nào biết được chính mình được đặt cái tên nghe là biết ngáo đần. Nó miệng cười toe toét như em bé, hai cánh tay nhỏ giơ ra đòi ôm.

“Công tử, tiếp theo nên làm gì với Husky?” Xích Hóa Thành hỏi.

“Husky là Tà Long Thượng Cổ, chiến lực cực mạnh, đã được ta dùng lôi điện chi lực để tẩy cốt, tương lai tiền đồ khó có thể đong đếm. Ta sẽ thực hiện linh thú kế ước với nó.” Ngọc Tinh Hồn quyết định.

Ngọc Tinh Hồn bắt đầu thi pháp, giữa mi tâm phóng ra một sợi tinh thần lực dung nhập vào thần hải Husky.



Husky vừa mới chào đời, tuy nhiên, huyết thống thượng cổ Tà Long giúp cho nó có thức hải rất lớn và cường đại, đổi lại là Xích Hóa Thành thực hiện kế ước mà Husky không cho phép, Xích Hóa Thành khẳng định sẽ bị cắn trả mãnh liệt.

Có lẽ biết được Ngọc Tinh Hồn là người giúp nó phục sinh ở thời đại này, vậy nên thức hải của Husky không cắn trả, đối với hắn rất thân thiết.

Ngọc Tinh Hồn bắt đầu thi pháp, dễ dàng thực hiện linh thú kế ước với Husky.

Nghi thức kết thúc, ánh hào quang chậm rãi tan biến.

“Husky thức tỉnh rất đúng lúc.” Ngọc Tinh Hồn xoa cằm suy nghĩ.

Vẫn chưa đến lúc hắn để lộ thực lực của mình, vì vậy hắn mới để cho đám Mạnh Văn Chính, Tiêu Vệ… cật lực tu hành, đề cao tu vi càng nhanh càng tốt, đồng thời giăng bẫy để đám lão già thất đại môn phái cử thiên tài đến để chiến đấu cho hắn.

Hắn hi vọng cho đến lúc tiến vào Tinh La học viện tu hành, thực lực vẫn chưa bại lộ.

Bây giờ Husky xuất hiện, vậy thì việc che dấu càng thêm đơn giản rồi. Thời gian này, hắn sẽ phải huấn luyện Husky. Với huyết mạch của nó, dù thời gian đến cuối năm chỉ còn chưa đến nửa tháng, hắn vẫn có cách giúp nó tăng trưởng tu vi cực nhanh.

Đám Tiêu Vệ lúc này vẫn còn đang trong Thế Giới Giả Lập tu luyện. Việc Ngọc Tinh Hồn đăng nhập và đại náo Thế Giới Giả Lập không ảnh hưởng quá nhiều đến bọn hắn. Dù rằng rất phấn khích, thế nhưng mệnh lệnh liều mạng tu hành vẫn đặt trọng tâm, chưa đến lúc phải ăn mừng.

Ngày hôm sau, rốt cuộc đám lão già thất đại môn phái cũng đã xuất hiện.

“Chư vị, chúng ta lại gặp nhau. Mấy ngày này, chư vị vẫn khỏe chứ?” Ngọc Tinh Hồn tự mình xuất hiện, đi theo sau là Xích Hóa Thành, còn đám Lôi Chấn Y, Ngọc Băng Nghi… vẫn tiếp tục điên cuồng tu luyện theo mệnh lệnh của hắn.

“Bái kiến vương tử điện hạ, chúng ta vẫn khỏe.” Nguyên một đám sắc mặt khó coi. Bị hạ Hóa Cốt Độc Chú, mấy ngày này bọn họ tâm thần yên ổn được sao, bây giờ còn bị hỏi đểu nữa.

Nhưng biết làm sao, mạng sống của mình đang nằm trong tay đối phương, dù trong lòng khó chịu, gương mặt khó coi thì cũng ráng mà nặn ra nụ cười thân thiện trên môi.



“Trưởng lão, các người thực sự để chúng ta chiến đấu giúp tên này?”

Cực Đạo Võ Đường, một tên đệ tử tỏ ra không phục, nói.

“Câm miệng lại.” Vị trưởng lão kia hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn tên đệ tử nọ.

Đối diện với cơn giận của trưởng lão, tên đệ tử kia chỉ đành câm lặng. Thế nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu. Mà chẳng riêng gì hắn, những người khác đều không ngoại lệ.

“Chậc, so với tóp trước, tóp đệ tử này đúng là tốt hơn, thế nhưng vẫn chưa vừa ý ta lắm.” Ngọc Tinh Hồn không để ý thái độ khó chịu của mấy tên đệ tử này, ánh mắt quét nhìn một vòng rồi đánh giá.

“Ngươi nói cái gì. Đừng có ỷ thân phận vương tử Minh Ngọc vương triều rồi đánh giá chúng ta.” Một vị nữ đệ tử Thất Tinh Sơn không chịu được, tức giận chỉ thẳng ngón tay về phía hắn, quát lớn.

Nhưng vừa mới dứt lời, trưởng lão dẫn đầu Thất Tinh Sơn trực tiếp tát thẳng vào mặt nữ đệ tử này, tâm trạng vừa giận vừa sợ.

Nói đùa, đám trưởng lão thất tông biết được thực lực của Ngọc Tinh Hồn rất mạnh, dù cả đám liên thủ cũng chưa chắc đánh lại hắn. Đó là còn chưa kể, đứng bên cạnh Ngọc Tinh Hồn còn có một Xích Hóa Thành thực lực siêu phàm, bọn hắn chọc không nổi.

Hắn mà nổi giận, chỉ sợ cả đám sẽ hóa thành một đống máu thịt nhầy nhụa ngay.

“Vương tử điện hạ, xin bớt giận.” Trưởng lão Thất Tinh Sơn vội kính lễ, hy vọng Ngọc Tinh Hồn không nổi giận.

“Được rồi, ta không để ý. Quay lại chuyện chính đi, đám đệ tử này là trong phạm vi điều động của các ngươi?” Ngọc Tinh Hồn lại hỏi.

“Phải. Chúng ta tuy thân phận trưởng lão, nhưng thân phận không phải siêu phàm, muốn điều động những đệ tử tinh anh nhất, thực sự là vô năng.” Trưởng lão Bá Tông trả lời.

Ngọc Tinh Hồn thở dài một tiếng. Đúng là hắn kỳ vọng hơi nhiều rồi.

Đám đệ tử này đúng là không tệ lắm, nhưng nếu đem so với những người mà Ngọc Long Cơ, Ngọc Tử Lăng… thì kém quá xa.

Cho đám này vào thi đấu, khác gì làm trò cười, tự rước lấy nhục đâu?



Trong lúc hắn phân vân, bỗng nhiên Xích Hóa Thành bước đến gần hắn, khom người nói nhỏ.

“Công tử, ta có một phương pháp, có lẽ sẽ giúp công tử được.”

Ngọc Tinh Hồn nhíu mày, ồ một tiếng.

“Hiếm khi quản gia đề xuất ý kiến. Nói thử ta nghe xem.”

Thế là Xích Hóa Thành thì thầm vào tai Ngọc Tinh Hồn, chỉ thấy hắn nhướng mà lại, rồi giãn ra, con ngươi thâm sâu khó lường, dường như đang suy nghĩ, rồi cuối cùng khóe miệng nhếch lên một nụ cười bí ẩn.

“Ta còn đang tự hỏi, nếu quản gia có phương pháp đề thăng thực lực, vậy tại sao không áp dụng cho đám tiểu quỷ kia, nguyên lai là thế.”

Xích Hóa Thành làm như không dám nhận công, vội đáp.

“Ha ha, cái đó… không thích hợp cho đám tiểu quỷ.”

“Rất tốt, âu cũng coi như vinh hạnh cho bọn hắn đi. Ta không thiếu tiền, về sau lo hương hỏa cho bọn hắn là được.”

Xích Hóa Thành và Ngọc Tinh Hồn nhìn chằm chằm đám đệ tử thất tông chẳng khác gì nhìn một bầy cừu non đang chờ thịt cả.

Cuộc nói chuyện giữa hắn và Xích Hóa Thành, đương nhiên người khác không nghe được. Chỉ thấy một lúc sau, Ngọc Tinh Hồn mới nói.

“Được rồi, không có chó bắt mèo ăn phân vậy, đám đệ tử này cứ để ở đây đi. Quản gia, thưởng cho mấy vị trưởng lão đây đi. Chư vị có thể ở sơn trang nghỉ ngơi, mấy ngày sau đi cũng được.”

Nghe Ngọc Tinh Hồn nói vậy, nguyên đám trưởng lão thở phào nhẹ nhõm. Chỉ sợ hắn phật ý là cả đám được đi tây thiên thỉnh kinh ngay.

“Đa tạ vương tử điện hạ.” Cả đám vui vẻ hành lễ.

Còn đám đệ tử vẫn còn chưa hiểu, vì cái gì những vị trưởng lão cao cao tại thượng này đối với Ngọc Tinh Hồn sợ hãi như vậy. Bọn hắn còn đang tự hỏi nhau mà không biết rằng, viễn cảnh đen tối đang chờ bọn hắn ngay phía trước. Một chuyến tuyển chọn mà tương lai tan nát.