Chương 24: Dạ yến
Chương 24: Dạ yến
Đêm đến, phía trước Ảnh Nguyệt Sơn Trang xuất hiện rất nhiều chiếc xe sang trọng, mỗi chiếc xe đều gắn lên logo đại biểu cho đại tông môn. Nhìn sơ qua thì tổng cộng có bảy tông môn, đều là những thế lực rất có danh tiếng xung quanh Minh Ngọc Vương Thành, nhìn thực lực cơ hồ không hề thua kém Huyền Băng Tông.
Tại buổi đấu giá ở Hoàng Kim Công Hội, Ngọc Tinh Hồn nhắm vào hết thảy mười ba thế lực đỉnh tiêm, nhưng sáu trong mười ba tông môn này đã từ chối lời mời của hắn, bao gồm: Ly Hỏa Đảo, Trường Kiếm Môn, Vân Vụ Tông, Linh Cương Hội Quán, Bá Quyền Hội Quán và Thiên Cang Võ Quán.
Còn bảy tông môn còn lại, gồm có: Thất Tinh Sơn, Cuồng Lang Môn, Cực Đạo Võ Đường, Tinh Minh Võ Đường, Bá Tông và Dịch Kiếm Tông.
Ngọc Tinh Hồn đã âm thầm điều tra, sáu tông môn phía trên đã ngầm liên thủ với một vài vị vương tử, thế nên đã thẳng thừng từ chối hắn. Bảy tông môn còn lại thì đang xem xét nên hướng về phía bên nào.
Bởi vì lựa chọn sai lầm sẽ dẫn đến kết cuộc không tốt lắm, diệt tông thì đương nhiên sẽ không xảy ra, nhưng con đường làm ăn thì… nhất định sẽ bị người kế thừa vương vị gây khó dễ.
Bảy tông môn lần lượt cử đến các trưởng lão, đại biểu cho thế lực của họ. Những trưởng lão này, toàn bộ đều là cường giả cấp bậc Địa Cảnh, không có người nào thấp hơn Thiên Luân Kỳ.
“Đa tạ các quý tông đã nhận lời mời của công tử chúng ta, mời vào.”
Dương Tiếu phụ trách tiếp đón. Hắn mặc một bộ âu phục màu trắng, trên ngực áo có đính một đóa hoa hồng, tóc tai gọn gàng, gương mặt kiêu ngạo nhưng không kém phần tuấn tú, trên người tản mát ra khí chất của một gã thanh niên tư chất hơn người, vừa nhìn đã biết thực lực không hề tầm thường.
“Xin tự giới thiệu, tại hạ là Dương Tiếu, phụ trách tiếp đón chư vị.”
Dương Tiếu đối với bọn họ hành lễ.
Là cao thủ Địa Cảnh, vừa nhìn liền biết Dương Tiếu tuổi chỉ tầm mười lăm mà thôi, thế nhưng tu vi đã bước vào Nhân Cảnh kỳ thứ ba Khai Nguyên Kỳ.
Đây tuyệt đối là một hạt giống tốt, là thiếu niên kỳ tài hiếm gặp. Vị thập tứ vương tử kia vậy mà có thể bồi dưỡng ra được một hạt giống tốt như vậy, thật khiến cho đám trưởng lão thất tông một phen ngạc nhiên.
“Không cần đa lễ.”
“Chư vị, mời.”
Dương Tiếu đưa tay mời bọn họ vào yến tiệc.
Nghe nói chủ nhân của Ảnh Nguyệt Sơn Trang – thập tứ vương tử Ngọc Tinh Hồn là một người rất có tiền, quả nhiên vừa vào bên trong đã nhìn thấy kiến trúc tuy cổ kính nhưng không kém phần xa hoa bề thế, mang hơi thở cổ xưa, có phần giống với một cổ tông môn.
Nơi đây linh khí thiên địa hội tụ, một nơi rất thích hợp để tu hành, chẳng kém gì một chốn bảo địa của thất đại tông môn cả.
“Nghe nói thập tứ vương tử nhiều ngày trước đã lâm bệnh, không biết hiện tại thế nào, có thể chủ trì yến tiệc này được sao?”
Trưởng lão Cực Đạo Võ Đường là một đại hán cao to, hắn cao đến hai mét hơn, cơ bắp vạm vỡ, cực kỳ khôi ngô bặm trợn, giọng nói ồm ồm nhìn Dương Tiếu hỏi.
“Đương nhiên rồi, ngoài công tử ra, chúng ta ai dám có bản lĩnh duy trì dạ yến được, ha ha.”
Nghe bên trong ngữ điều của trưởng lão Cực Đạo Võ Đường này có chút không xem Ngọc Tinh Hồn ra gì, Dương Tiếu cũng dõng dạc đáp lại, không chút nào sợ hãi.
Thấy vậy, vị trưởng lão này cười lớn.
“Tiểu tử, ngươi tư chất rất tốt, có muốn hay không gia nhập Cực Đạo Võ Đường, lão phu đảm bảo sẽ cho ngươi đãi ngộ tốt nhất, tương lai nhất định trở thành cao thủ một phương, thậm chí cơ duyên tốt sẽ tiến vào cấp bậc Thiên Cảnh.” Trưởng lão Cực Đạo Võ Đường rất vừa mắt Dương Tiếu, bắt đầu mời chào.
“Ha ha, đa tạ trưởng lão có lòng. Nhưng ta cảm thấy, so với Cực Đạo Võ Đường thì ở đây vẫn tốt hơn. Bằng không chỉ sợ sẽ giống như đám đệ tử mà ngài dẫn theo.” Dương Tiếu cười cười.
Phía đằng sau trưởng lão Cực Đạo Võ Đường, không ít tên đệ tử gương mặt tức giận. Thậm chí là những tên đệ tử của các tông môn khác nữa, ánh mắt trừng trừng nhìn Dương Tiếu. Bất quá, lời hắn nói là thật, bằng tuổi hắn, không người nào có thể so sánh về mặt tu vi.
Còn kinh nghiệm chiến đấu, nếu mà so đấu, chỉ sợ trong vòng vài chiêu, Dương Tiếu sẽ đoạt mạng bọn hắn.
Trưởng lão Cực Đạo Võ Đường ánh mắt không vui, nhưng cũng hơi tò mò, tiểu tử Dương Tiếu này sao khẳng định hoàn cảnh tu luyện tại Ảnh Nguyệt Sơn Trang tốt hơn Cực Đạo Võ Quán mà thẳng lời từ chối như vậy?
Chẳng những vị trưởng lão này, mà cả trưởng lão của sáu tông môn còn lại đều tò mò.
Tiến vào yến tiệc, rượu ngon, thức ăn, mỹ nữ đều có đủ cả.
Ngọc Tinh Hồn, thiếu niên vương tử là người cuối cùng tiến vào, đi bên cạnh hắn là Xích Hóa Thành và Ngọc Băng Nghi, phân biệt hai bên trái phải, ba người bước thẳng đến vị trí chủ tọa.
“Chư vị, đa tạ đã nhận lời mời của bổn vương tử mà đến đây.” Ngọc Tinh Hồn ánh mắt quét nhìn quanh. “Mọi thứ ta chuẩn bị, mọi người có hài lòng hay không?”
Những thứ mà hắn chuẩn bị, trừ mỹ nữ ra, còn lại không phải vật bình thường. Thức ăn, rượu, điểm tâm, toàn bộ đều được làm từ những vật phẩm ẩn chứa linh khí, rất tốt đối với tu sĩ của thế giới này.
“Đương nhiên hài lòng.” Mọi người đều gật đầu.
“Mọi người hài lòng, ta rất vui. Thế nhưng…” Ngọc Tinh Hồn ngữ điệu dừng lại, bắt đầu trở nên lạnh lẽo. “Ta nhớ đã viết rất rõ ràng, chư vị mang theo vài vị thiên tài đến đây diện kiến ta. Nhưng thứ rác rưởi mà chư vị mang đến là gì vậy?”
Trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, bắt đầu trách cứ thất đại tông môn. Giống như, cơ bản hắn chẳng xem thất đại tông môn ra gì.
Rầm…
Thất Tinh Môn trưởng lão đập vỡ ly rượu trên tay, phóng thích ra khí thế cực đại, quát.
“Ngọc Tinh Hồn, chúng ta đến đây đã cho ngươi mặt mũi. Ngươi nói cái gì rác rưởi?”
Không khí vốn đang vui vẻ, nhưng chỉ sau một câu, bầu không khí bắt đầu căng thẳng.
Xích Hóa Thành mấy ngày nay phục dụng Phá Thiên Đan, cùng với thiên tài địa bảo Ngọc Tinh Hồn cung ứng, thực lực đã khôi phục không ít, khoảng cách trở lại Địa Cảnh kỳ thứ tư Ngư Long Kỳ không xa. Tỏ ra không thua kém, Xích Hóa Thành phóng thích khí tức chặn đứng vị trưởng lão của Thất Tinh Môn lại.
Ngọc Tinh Hồn mảy may chẳng ảnh hưởng, vẫn uống một ngụm rượu ngon giữa rất nhiều ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình.
“Chẳng những đệ tử, mà các vị trưởng lão, toàn bộ đều là rác rưởi. Này gọi là cho bổn vương tử mặt mũi sao? So với các thuộc hạ của ta, cùng thế hệ, có gã đệ tử nào của các ngươi sánh bằng bọn hắn?”
Lần lượt Dương Tiếu, Ngọc Băng Nghi, Tiêu Vệ, Âu Dương Hằng, Mạnh Văn Chính, Lôi Chấn Y, Tần Phong, Tần Minh Vương và Mục Huyền Anh bước ra phóng thích khí tức của mình.
Ngoại trừ Lôi Chấn Y và Ngọc Băng Nghi đồng dạng mười ba tuổi tu vi Trúc Cơ Kỳ, thì những người khác trải qua huấn luyện của Xích Hóa Thành, toàn bộ đã bước vào Nhân Cảnh kỳ thứ ba Khai Nguyên Kỳ cả rồi.
Toàn bộ kinh ngạc, Ảnh Nguyệt Sơn Trang ở đâu ra một đám thiếu niên thiên tài thế này, toàn bộ tư chất đều hơn người. Quả nhiên so với đám đệ tử mà bọn họ mang theo đều vượt qua về khí chất cả.
“Ngọc Tinh Hồn, ngươi đừng quá đáng. Có thể thuộc hạ của ngươi là thiên tài, nhưng ngươi thì thế nào? Chỉ là một kẻ có tiền mà thôi. Bọn chúng hẳn là mang ơn ngươi, phục mệnh ngươi, nhưng chúng ta, đệ tử thiên tài thất đại tông môn, bọn họ có ngạo khí, sẽ phục tùng một kẻ kém cỏi nhưn ngươi sao?”
“Vậy ư?” Ngọc Tinh Hồn mỉm cười, ra hiệu cho Xích Hóa Thành.
Xích Hóa Thành hiểu ý, liền thu hồi khí tức lại.
Lúc này, Ngọc Tinh Hồn bước lên trên, bỗng nhiên nở rộ khí tức, chính là khí tức Địa Cảnh kỳ thứ hai Thiên Luân Kỳ. Mà khí tức này lại hoàn toàn nghiền ép những người còn lại.
Tất cả một phen kh·iếp sợ, khí tức này… quá đáng sợ rồi.