Chương 16: Di địa tàn tích
Chiếc màn chắn kéo sang hai bên, Ngọc Tinh Hồn bước ra, đôi mắt nhìn về phía phòng khách của Hải Đại Hổ, gương mặt non nớt nhưng rất ngạo nghễ, khí chất ngạo nghễ tựa một bậc quân vương.
Giờ phút này mọi người có chút thất thần, hoàn toàn quên mất thiếu niên trẻ tuổi kia mang tiếng vô duyên với tu hành.
Toàn trường có chút im lặng. Mãi một lúc sau mới nghe tiếng cười phá lên của Ngọc Long Cơ, hệt như vừa nghe một câu chuyện cười vậy.
“Kế thừa vương vị? Ngọc Tinh Hồn, ngươi phát rồ rồi sao?”
Hải Đại Hổ cũng hoàn toàn sau giây phút thất thần, tiếng cười nghe như tiếng sấm nổ.
“Ha ha ha, để Ly Hỏa Đảo ta không tồn tại nữa? Ngươi đang nói mớ giữa ban ngày à?”
Rất nhiều tiếng cười vang lên, đều mang ý tứ miệt thị. Ly Hỏa Đảo là một trong những thế lực rất mạnh xung quanh Minh Ngọc Vương Thành, cao thủ cấp bậc Thiên Cảnh không dưới mấy chục vị, là một phương địa đầu xà, cho dù là vương của Minh Ngọc Vương Thành cũng chưa dám nói câu này, thật không nghĩ đến một tiểu phế vương tử lại có thể nói được.
Đúng là chuyện nực cười.
Ngọc Tinh Hồn đứng đó mỉm cười, hai tay xỏ túi quần, vẫn giữ nguyên phong thái ngạo nghễ khinh thường thiên địa phong vân.
“Ngươi có quyền không tin, nhưng đến lúc tin thì Ly Hỏa Đảo cũng biến mất rồi.” Ngọc Tinh Hồn nhún vai, sau đó xoay người lại bước vào bên trong, thanh âm vọng lại. “Ngâm Long Chiến Kích này, trừ ta ra, ai cũng không mua được.”
Lúc này mọi người lần nữa bừng tỉnh. Đúng rồi, Ngâm Long Chiến Kích đã bị hắn hô giá bốn mươi tỷ Nguyên Linh Thạch. Mới nãy còn cười nhạo, bây giờ thì rơi vào im lặng.
Có thể mọi người khinh thường thực lực Ngọc Tinh Hồn, cũng xem thường những gì hắn nói, đều cho rằng hắn đang chém gió, nhưng về phương diện tài chính, ở đây thật hiếm có người có thể so bì được với hắn.
Người khác nâng một thì hắn nâng mười, hoàn toàn dùng tiền để nghiền ép không cho người khác bất kỳ cơ hội nào. Tiền cũng là một loại quyền lực, nhất là trong trường như hiện tại, mà Hoàng Kim Công Hội yêu thích nhất chính là tiền.
“Ngâm Long Chiến Kích, thập tứ vương tử Ngọc Tinh Hồn ra giá bốn mươi tỷ Nguyên Linh Thạch, có vị khách nào đưa ra giá cao hơn hay không?” MC Lâm Lạc nhìn quanh hỏi.
“Hừ, ta không tin ngươi có nhiều tiền hơn nữa.” Ngọc Long Cơ vẫn chưa từ bỏ. Dù sao thì hắn cũng rất có gia thế. “Bốn mươi lăm tỷ Nguyên Linh Thạch.”
“Sáu mươi tỷ.” Dương Tiếu vẫn thay mặt công tử nhà mình nâng giá.
“Sáu mươi tỷ, chính là sáu mươi tỷ Nguyên Linh Thạch.” MC Lâm Lạc âm thanh kích động.
Quả nhiên là khách sộp nha, thật làm cho người ta yêu quý không thôi. MC Lâm Lạc càng nhìn càng vừa mắt vị vương tử mang tiếng phế vật kia.
“Ta không tin. Các vị quản sự, ta đề nghị kiểm tra tài sản của hắn.” Ngọc Long Cơ nói to.
Tính toán đến bây giờ, Ngọc Tinh Hồn đã tiêu gần hai trăm tỷ Nguyên Linh Thạch rồi. Một kẻ mười tuổi, từ nhỏ rời khỏi Minh Ngọc Vương Thành ở ẩn, cho dù là thiên tài kinh doanh đi chăng nữa, làm sao có khả năng trong vòng một thời gian ngắn kiếm được nhiều tiền như vậy?
Nghe hắn nói vậy, mọi người cũng phát sinh nghi ngờ.
Đáng tiếc, chính lúc này có một vị quản sự bước ra, trên ngực có một cái huy hiệu màu tím, thuộc loại huy hiệu quản sự cao cấp nhất của Hoàng Kim Công Hội.
“Lão phu là Lâm Nhai, đại quản sự Hoàng Kim Công Hội. Chư vị hoàn toàn có thể yên tâm, cho dù là vương của Minh Ngọc Vương Thành cũng chưa có khả năng đùa giỡn với Hoàng Kim Công Hội chúng ta. Lão phu tuyệt đối đảm bảo, thập tứ vương tử với tài sản của mình hoàn toàn chi trả được cho những gì hắn đã đấu giá.”
Lâm Nhai, đại quản sự cấp bậc tử kim chương, thường ngày giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hôm nay xuất hiện đảm bảo cho Ngọc Tinh Hồn. Lâm Nhai đã mở miệng, ai dám lên tiếng nghi ngờ nữa.
Ngọc Long Cơ chỉ đành hậm hực ngồi xuống.
Ngâm Long Chiến Kích sáu mươi tỷ Nguyên Linh Thạch, không ai có khả năng trả giá cao hơn. Ai nấy đều tặc lưỡi, tài chính thật kinh khủng.
Trong phòng đấu giá của Ngọc Tinh Hồn, Lôi Chấn Y quỳ gối xuống, hướng về phía Ngọc Tinh Hồn hành lễ.
“Công tử, đa tạ công tử ban chiến kích, ta tuyệt đối sẽ không làm công tử thất vọng.” Vừa nói, song thủ vừa siết chặt, cả người run lên vì kích động. Hắn tự thề rằng sẽ không bao giờ phản bội, nguyện trở thành một thanh chiến kích mà xông về phía trước, liều cả mạng sống vì vị công tử đáng kính kia.
“Dưới gối quân tử là hoàng kim, mau đứng dậy đi.” Ngọc Tinh Hồn nhìn hắn mỉm cười, rồi hờ hững nói.
Ngọc Băng Nghi bước tới, ánh mắt hiền hòa nâng Lôi Chấn Y đứng dậy, đồng thời cũng vui mừng thay cho tiểu tử này.
Ngâm Long Chiến Kích đã được mang đến, được bảo quản bên trong một chiếc hộp gỗ đặc biệt, chỉ có mặt phía trên là đặt một chiếc kính trong suốt, để cho người ta quan sát chiến kích này đặt ở bên trong.
“Sau khi trở về thì lập tức luyện hóa nó, đem nó trở thành bổn mệnh pháp bảo của ngươi.”
“Vâng, đa tạ công tử.” Lôi Chấn Y lần nữa nói.
Cùng lúc đó, kiện thứ chín trong mười kiện bảo vật áp trực được giấu tên được mang lên.
“Kiện áp trục thứ chín: thượng cổ công pháp: Thái Cực Vạn Kiếm Điển. Đây là kiếm quyết xuất hiện ở thời Minh Cổ, do Thái Cực Đại Thần sáng tạo ra, có thể nói là một trong số các loại kiếm điển uy lực mạnh mẽ.”
MC Lâm Lạc miệng liên tục giới thiệu về kiếm điển kia, ánh mắt chẳng rõ vô tình hay hữu ý nhìn về phía gian phòng đấu của Ngọc Tinh Hồn. Chỉ cần là thứ đồ mà tiểu vương tử kia để mắt đến, nhất định sẽ mang về cho Hoàng Kim Công Hội một số tiền cực lớn.
“Thái Cực Vạn Kiếm Điển, giá khởi điểm, mười lăm tỷ Nguyên Linh Thạch.”
Thái Cực Vạn Kiếm Điển cố nhiên lợi hại, mặc dù chỉ là quyển thượng, nhưng uy lực không thể xem thường, nếu luyện xong được quyển thượng Thái Cực Vạn Kiếm Điển này, ở hạ giới khó tìm được đối thủ.
Dù sao thì môn kiếm điển này là do cường giả ở thượng giới sáng tạo ra, há có thể kém được sao?
Có điều, Thái Cực Vạn Kiếm Điển không lọt vào nhãn pháp của Ngọc Tinh Hồn. Thứ hắn hứng thú hơn trong phần thuyết trình của MC Lâm Lạc, đó là di tích thượng cổ Tàn Giới Thiên.
Tuy Vô Lượng Giới thời bây giờ đã tiếp cận nền văn minh tiên tiến, nhưng vẫn còn sót lại rất nhiều di địa cổ xưa, ví dụ như Tàn Giới Thiên vậy.
Những di tích này tràn đầy nguy hiểm, như là vết nứt không gian, di địa thổ dân, tàn tích chiến đấu còn sót lại của cường giả xa xưa… hơi không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục ngay.
Có điều, đổi lại những lần khám phá di tích thành công chính là công pháp thượng cổ, pháp khí thượng cổ, đan dược thượng cổ, thậm chí là bảo tàng thượng cổ… có giá trị liên thành.
Cứ nhìn mọi người đỏ mắt bởi vì Thái Cực Vạn Kiếm Điển là biết giá trị của bảo vật thượng cổ lớn đến cỡ nào. Ngoài ra nó còn là một nơi rèn luyện rất tốt, giúp cho thực lực tiến bộ nhanh chóng, Ngọc Tinh Hồn trong đầu hiện lên ý nghĩ, sau này có lẽ phải đi mấy cái tàn tích di địa như Tàn Giới Thiên này một chuyến mới được.
Thái Cực Vạn Kiếm Điển được đấu giá thành công, người mua là đại vương tử Ngọc Vân Hiên với giá hơn ba ba tỷ Nguyên Linh Thạch.
Đây là một cái giá không nhỏ, nhưng so với Ngâm Long Chiến Kích thì thua xa gần phân nữa. MC Lâm Lạc có chút tiếc nuối, nếu như vị thập tứ vương tử để mắt đến, vậy thì Thái Cực Vạn Kiếm Điển này chắc hẳn giá trị sẽ dừng lại ở con số này.