Chương 3 : Sao Băng
Đạo Tiếu Thiên bây giờ cũng chả thể làm gì nữa cả bèn rời khỏi căn nhà đi trên đường bầu trời đêm đúng là mát mẻ
Đạo Tiếu Thiên ngẩng đầu nhìn cây cối ven đường, vào lúc này, tiết trời đã vào cuối thu, hầu hết cây cối đã trở nên úa tàn, trên con đường nhỏ trải đầy một tầng lá rụng và những nhánh cây khô. Đi trên đường này cảm thấy xốp xốp, vô cùng thoải mái.
Lúc này, từ một đỉnh một ngọn núi cách đó không xa mơ hồ truyền lại tiếng binh khí v·a c·hạm, thỉnh thoảng còn lẫn vào một vài tiếng hoan hô cùng cổ vũ.
Nghe thấy những thanh âm đó, Đạo Tiếu Thiên liền vọng đầu quan sát tòa đỉnh núi kia, tâm tình vừa mới tốt lên một chút giờ lại trở lên tồi tệ đi.
Đó là các sư huynh giáo tập của Kim Vân Phong đang luyện tập thực chiến với nhau
Mỗi khi Đạo Tiếu Thiên quan sát những đồng môn của hắn tụ tập một chỗ, tiến hành luyện tập thực chiến, trong lòng có chút buồn rầu tu vi của hắn cũng chỉ là Ngưng Khí Cảnh Nhất Tinh mà thôi làm sao đánh nhau được với các vị sư huynh được thậm chí muốn tham gia chắc chắn bị từ chối
Quan sát 1 hồi thì Đạo Tiếu Thiên cũng chỉ có cách thở dài lắc đầu thở dài đi về phía chân núi mà thôi nhưng ngay khi hắn đang đi bỗng nhiên gặp được 1 hiện tượng lạ
"Hưu"
Ở trên không trung, giữa lưng chừng trời xuất hiện một 1 tia sáng màu xanh dương cực nhỏ, thành một đường thẳng bay về hướng về phía Vọng Nguyệt tÔNG, tốc độ vô cùng khủng kh·iếp thậm chí còn truyền đi thanh âm rú rít không ngừng, chỉ khoảnh khắc sau, đã biến mất không chút dấu vết. Mặc dù vậy thiên địa linh khí cũng đã hoà dịu trở lại, biển cả mênh mông cũng khôi phục vẻ bình yên thường ngày.
"Kia chính là sao băng hay sao?!"
Đạo Tiếu Thiên từ xa đã thấy tia ánh sáng màu xanh nhỏ nhắc từ trên không trung bay trên bầu trời màu đen đầy sao cảnh tượng này vô cùng đẹp mắt làm cho Đạo Tiếu Thiên cảm thấy vô cùng hứng thú đứng yên ngắm nghía 1 hồi
Nhung càng quan sát sao băng bay như vậy thì Đạo Tiếu Thiên cảm giác tia sao băng này đang bay thẳng tới chỗ của mình thì giật nảy mình tuy vậy cũng nhanh chóng bình tĩnh lại mỉm cười tự nhủ "Ta nghĩ quá nhiều rồi sao băng bay tứ phía chưa chắc có thể bay được đến chỗ ta đâu haha"
Đạo Tiếu Thiên cũng chỉ còn cách quay đầu rời đi khỏi chỗ này mà thôi nhưng hắn đi chưa lâu ngôi sao băng kia liền bay rụt về phía hắn càng lúc càng bay nhanh trên bề mặt của ngôi sao băng bắt đầu phủ quanh bởi 1 lớp tia lửa khổng lồ rơi rầm xuống mặt đất
Oanh!
Một âm thanh khủng kh·iếp phát ra từ phía phong của Đạo Tiếu Thiên vang vọng cả chân trời cự uy áp từ trên không bay thẳng xuống khói bụi bay mù mịt lửa c·háy r·ừng rực khắp nơi cảm tượng vô cùng lạ mắt
Nhưng là cái kia khủng bố cảnh tượng như cũ tại mọi người trái tim, thật lâu khó có thể thả đi...
--------
Sao băng!
Đạo Tiếu Thiên bỗng nhiên mở mắt ra, lập tức bị cơ đau làm tê dại thân thể cổ họng khô rát khó nhịn, ở khắp mọi nơi đau đớn giống như thủy triều đánh tới, cánh tay của Đạo Tiếu THIÊN chống đất thẳng lên thân trên, phát hiện mình chẳng biết lúc nào mình đã ngất rồi, nằm trên mặt đất đã hôn mê nhưng lại 1 cơn đau đớn lại truyền tới chính là bắp chân khó trách bắp chân nơi đó nhất là đau, khả năng bị uy lực do viên sao băng kia làm cho gãy xương rồi.
Ngay sau đó hắn hít thở 1 hơi thật sâu thần tình đột nhiên trở lên quái lạ, . Theo phản xạ, hắn gập người xuống, dùng 2 cánh tay ôm chặt lấy bắp chân đang bị gãy sau đó đau đớn ngã vật ra trên cỏ, loại đau đớn đột khởi như vậy, chỉ một lần đã làm Đạo Tiếu Thiên đau đến không chịu nổi, sắc mặt hắn trở lên trắng bệch, một cỗ đau đớn kịch liệt từng cơn từng cơn từ ngón cái truyền lên đầu hắn.
Đạo Tiếu Thiên cong người đứng dậy, dùng hai tay ôm lấy cổ chân, một mặt hạ ý thức, v·ết t·hương nằm dưới lớp vải của chiếc giày, hắn lấy sức thổi thổi mấy hơi lên bề mặt v·ết t·hương. Một mặt trong lòng hắn đang âm thầm lo lắng, không biết có phải bắp chân của mình đã b·ị t·hương rất nặng không? máu chảy ra liên tục khiến cho hắn đi lại khó khăn.
Qua một lúc lâu, Đạo Tiếu Thiên mới nhịn được cơn đau. Hắn giơ cao cổ chân lên, ánh mắt dò xét khu vực đầy lá cây phía dưới, tưởng muốn tìm ra đầu xỏ gây ra v·ết t·hương của mình.
Trên mặt đất bốn phía đều là lá cây mang màu sắc vàng héo úa, hắn căn bản là không tìm ra được mục tiêu trong đám lá cây loạn như này
Đạo Tiếu Thiên nhíu nhíu mày, lấy tay quờ quạng trên mặt đất, vớ lấy được một cành cây tương đối thô lớn, liền chống chân cẩn thận đứng lên.
Lúc đứng lên rồi hắn mới có thể giương mắt xem xét, nơi xa đúng là một mảnh cảnh tượng vô cùng hỗng độn.
Bờ sông cổ thụ ngã đổ, gãy từng khúc, còn có một số giống như là bị sét đánh qua, có trên một thân cây luồn lên đại hỏa, gió thổi qua đến khói đặc làm sặc người.
Kia một mảng lớn hoàng đầm cỏ cũng hoàn toàn thay đổi bị ủn thẳng trên đồng cỏ bị hủy hoại còn có từng đốm lửa đang cháy đốt mấy cọng cỏ dại thành than nữa chứ
Đạo Thiếu Thiên cực kỳ không cam lòng vừa rồi là 1 cảnh tượng đẹp trên núi vậy mà hiện tại chỉ còn là 1 bãi hoang tàn như thế này thôi sao ?
Sau đó do không cam lòng, dùng nhánh cây trong tay, phẩy phẩy lá cây ra xung quanh để dò đường trước đống cỏ này
Nhưng ngay khi hắn dùng que gậy đập được 1 cái gì có phát ra âm thanh :"Rắc" (âm thanh gỗ gãy" Ngay sau đó sau đống cỏ có 1 tia sáng màu xanh phát ra dữ dội làm hắn thực sự có chút chói mắt dùng tay che lại
"Cái gì thế?"Không kìm nén được sự nghi hoặc trong đầu. Đạo Tiếu Thiên liền vứt cái que sang 1 bên rồi hắn cẩn thận quan sát xung quanh, nhất thời cũng không thấy gì bất thường cùng không có ai thì cũng bình thản lại lật đống cỏ lên để xem thứ gì đã tỏa ra ánh sáng màu xanh dương đẹp đến thế
Mà thứ hắn bất ngờ là thứ nắm trên mặt đất hắn ngồi xổm xuống thận trọng xem xét thứ hắn cầm trên tay có hình dạng giống như 1 giọt nước vậy tỏa ra ánh sáng màu xanh dương vô cùng mĩ lệ nhưng trên bề mặt cái bình này bám đầy bùn đất, hoàn toàn biến thành mầu đất xám, không nhìn ra nổi màu xanh ban đầu của nó.
Nhìn thấy được sự bẩn thỉu của viên thủy tinh này Đạo Tiếu Thiên liền lấy tay lau đi đống đất trên bề mặt của giọt thủy tinh từ từ đống đất được phủi đi viên thủy tinh phát ra thứ ánh sáng xanh biếc, vô cùng dễ nhìn, trên bề mặt viên thủy tinh còn có rất nhiều hoa văn trang trí đẹp đẽ, được tô điểm bằng màu xanh dương trong trẻo
Đạo Tiếu Thiên quan sát tinh thể này, trong tâm bất giác cảm thấy hiếu kỳ với khối "thuỷ tinh" này.
"Thứ quái nào vậy?" Trong lòng Đạo Tiếu Thiên cực kỳ chấn động, hắn chưa từng thấy qua 1 vật hay những hiện tượng lạ lùng nào đến như vậy
Đạo Tiếu Thiên lướt nhẹ với viên thủy tinh trong đầu vô số câu hỏi nhưng bống nhiên đang quan sát viên đá…đột nhiên ánh sáng của nó phát ra ánh sáng xanh mạnh hơn nhiều bắn thẳng vào trán của hắn rồi từ từ xâm nhập cơ thể .Đạo Tiếu Thiên mở to mắt sờ sờ cái trán run rẩy nó lập tức xâm nhập vào người của hắn rồi
"Mẹ nó cái quái gì vừa xảy ra vậy hả?"Đạo Tiếu Thiên có chút giật mình sờ sờ trong đầu vô cùng bất ngờ nhưng hắn chưa kịp tìm hiểu thêm thì bỗng lại có 1 âm thanh phát ra "Này ngươi có biết thứ gì vừa bay xuống đây không?"